Quan Thần

Chương 203 : Trận đánh nhau làm hạ bệ Cục trưởng công an thành phố

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


- Được rồi, anh em chúng ta không cần phải khách sáo. Có rảnh thì cùng nhau ăn cơm. Tòa soạn báo các anh cần phải to gan phát các tin tức nóng hổi. Hiện tại nhân dân thành phố rất cần những tin tức vạch trần những hủ bại.



Đỗ Đồng Quốc đồng ý gật đầu:



- Đề tài này rất tốt, tôi muốn chờ sau khi có kết quả xử lý Dư Chấn Sinh xong, sẽ đưa ra một bài viết, khẳng định sẽ có ý nghĩa xã hội tích cực.



Từ biệt Đỗ Đồng Quốc, Hạ Tưởng lại quay về chợ bán sỉ rau quả. Lục Văn Võ muốn lưu Hạ Tưởng lại cùng ăn cơm nhưng Hạ Tưởng khéo léo từ chối. Hắn không thể mặc kệ Tiếu Giai chờ được. Lục Văn Võ thấy quả thật hắn có việc, cũng không miễn cưỡng, nói mấy câu, cuối cùng nói thật:



- Kỳ thật tôi và Chủ nhiệm Hạ cũng không tính là người ngoài. Vợ tôi công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố, cũng có quen biết với Chủ nhiệm Hạ. Cô ấy tên là Lâm Song Ngọc.



Hạ Tưởng vui vẻ:



- Hóa ra đúng là người một nhà, vậy tôi sẽ không nói lời cảm ơn nữa. Hôm sau tôi xin mời Trưởng công an Lục ăn cơm.



Hạ Tưởng cũng không đi cùng Lịch Phi. Sở dĩ hắn không trực tiếp gọi điện thoại cho Tào Vĩnh Quốc hoặc Tôn Định Quốc chính là vì chuyện này không nên kinh động tới họ. Dù sao chuyện này cũng dính líu tới Tiếu Giai, nên khống chế tình thế trong phạm vi nhất định thì hơn. Cũng may Lịch Phi không phải người lắm mồm, cũng không hỏi nhiều vì sao Hạ Tưởng lại phát sinh xung đột với Dư Chấn Sinh.



Trở lại chợ bán rau quả, hiện trường đã khôi phục lại trật tự. Mấy xe rau quả của Tiếu Giai đã được vào chợ, chuyển hàng tới các điểm bán.



Tiếu Giai thấy Hạ Tưởng trở về bình an vô sự, lúc này mới yên lòng. Mặc dù cô cũng biết Hạ Tưởng hơi có bản lĩnh nhưng cô cũng không rõ ràng lắm bối cảnh thực sự của Hạ Tưởng. Tiếu Côn vừa thấy Hạ Tưởng về liền giơ ngón tay cái lên:



- Anh rể, anh quá lợi hại. Phóng viên báo tỉnh tới, Dư Chấn Sinh còn dám mạnh mồm. Nhưng phóng viên thì người ta không hề sợ hắn ta, lập tức gọi điện thoại tới cục Giám sát kỹ thuật và Ủy ban nhân dân quận. Rất nhanh cục Giám sát kỹ thuật cho nhân viên chuyên nghiệp tới. Sau khi kiểm tra thì toàn bộ rau quả đều đủ tư cách. Thằng cha đó thấy không còn cách nào đành phải cho xe của chúng ta vào chợ, tuy nhiên nó còn nói, về sau chỉ cần là xe rau quả của chúng ta, mỗi xe sẽ đều kiểm tra. Hiện tại xem như qua một cửa nhưng về sau thì làm sao bây giờ?



Hạ Tưởng vỗ vai y nói:



- Đừng sợ, có anh đây.



Tiếp đó hắn liền gọi điện thoại cho Cao Hải.



Cao Hải nghe xong, cũng không hỏi nhiều:



- Chỉ một trưởng phòng quản lý thị trường nho nhỏ mà cũng dám chọc giận cậu à? Ngay cả Thư ký Vũ mà cậu cũng dám ra mặt chống lại thì còn sợ gì ai? Quận Bắc Thương hả? Để tôi gọi điện thoại hỏi Chủ tịch quận một chút. Nếu báo tỉnh đã chờ một kết quả xử lý, tôi nghĩ quận Bắc Thương khẳng định sẽ cẩn thận xử lý.



Cúp điện thoại của Cao Hải, Hạ Tưởng đi thẳng vào phòng làm việc của Dư Chấn Sinh. Dư Chấn Sinh còn hung hăng nói to:



- Mời anh lập tức ra khỏi phòng làm việc của tôi.



Hạ Tưởng ngồi bắt chéo chân trên ghế:



- Phòng làm việc này thuộc về phòng Quản lý thị trường, không phải của riêng anh. Mặt khác còn phải nhắc nhở anh một chút, Trương Chí Cường đã bị miễn chức.



Dư Chấn Sinh lập tức toát mồ hôi hột:




Tính ra, công tác cải tạo thôn nội đô đã dừng gần một tháng, tuy nhiên dường như không ai sốt ruột cả. Tất cả mọi người đều có việc khác phải làm. Trước kia việc cải tạo thôn nội đô còn rất nhiều công tác tồn tại, Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân thường xuyên phải chạy ra ngoài. Tào Thù Lê khai giảng đi học, Hạ Tưởng liền cảm giác thoải mái không ít. Ít nhất thì cô bé sẽ không luôn quấn quýt lấy hắn nữa. Ngoại trừ việc thường xuyên tới công viên Rừng Rậm làm chức trách liên lạc thì hắn cũng gặp mặt Liên Nhược Hạm không ít lần. Tuy nhiên Liên Nhược Hạm đối xử với hắn lúc nóng lúc lạnh, cũng may là hắn đã thích ứng với thay đổi của Liên Nhược Hạm. Dù sao khi cô nóng thì đừng có tới, khi lạnh thì cũng chẳng sao vì có lạnh cũng không giống như trước kia mà chỉ là lạnh giả vờ.



Hắn cũng tới nhà Tống Triêu Độ một lần. Tống Nhất Phàm thật sự coi hắn là anh trai. Hắn vừa tới, cô liền quấn lấy hắn hỏi đông hỏi tây. Nào là bạn gái là ai, xinh đẹp hay không, cưa như thế nào, v.v... Khiến hắn không biết trả lời thế nào cho phải. Tống Triêu Độ vẫn giữ thái độ không xa không gần đối với hắn, thỉnh thoảng lại bàn thế cục hiện tại, nhưng đa phần là nhắc tới Lý Đinh Sơn, nói là Lý Đinh Sơn quay về thành phố Yến thì tốt. Ngụ ý là, muốn Hạ Tưởng đi lại nhiều với Sử lão.



Hạ Tưởng cũng không nói tiếp. Hắn cũng muốn đi lại với Sử lão, nhưng hắn cũng hiểu một điều: Sử lão sẽ chỉ ra tay vì một mình Lý Đinh Sơn. Những người khác có khó khăn bằng trời thì ông ta cũng sẽ thờ ơ. Lại thêm Sử Khiết vẫn không có nhiều đổi mới trong thái độ cho nên hắn cảm thấy đi nhiều vô ích. Chỉ cần Lý Đinh Sơn không xảy ra chuyện cần hắn ra mặt thì hắn cũng sẽ không chủ động đi tìm Sử lão.



Trong thời gian này, Hạ Tưởng còn cùng với Liên Nhược Hạm tới thăm hỏi Thành Đạt Tài. Thành Đạt Tài không có vẻ gì là bất ngờ về việc Liên Nhược Hạm tới chơi. Trong lúc nói chuyện, Hạ Tưởng tò mò hỏi vì sao Thành Đạt Tài không tham gia khai phá Tiểu Vương Trang. Thành Đạt Tài cười xua tay:



- Cậu và Tổng giám đốc Liên của Tập đoàn Viễn Cảnh quan hệ thân thiết như vậy, vậy mà ngay cả Tập đoàn Viễn Cảnh cũng không nhúng tay vào, vậy thì nguyên nhân Tập đoàn Đạt Tài không nhúng tay vào cũng giống như Tập đoàn Viễn Cảnh thôi.



Từ biểu hiện thoải mái của Thành Đạt Tài, có thể thấy ông ta căn bản không hề coi Tập đoàn Viễn Cảnh là đối thủ xứng tầm. Trước mặt Thành Đạt Tài, Liên Nhược Hạm cũng biểu hiện thái độ cung kính thỏa đáng. Đương nhiên, trong đó cũng một phần nguyên nhân là do Hạ Tưởng luôn dặn dò. Nếu không thì với xuất thân của Liên Nhược Hạm, cho dù Thành Đạt Tài là nhân vật đứng đầu lĩnh vực bất động sản của tỉnh Yến, vẫn chỉ là một nhà giàu mới nổi siêu cấp trong mắt cô mà thôi.



Khi trận mưa thu cùng với đợt không khí lạnh đầu tiên rơi xuống, sự bình tĩnh của thành phố Yến rốt cục bị đánh vỡ. Trải qua mấy lần hiệp thương trên thành phố, cuối cùng bất động sản Lĩnh Tiên và bất động sản Cát Thành có thực lực tương đương, rất khó lựa chọn, được Trần Phong đề nghị đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận.



Trên hội nghị thường vụ, Thôi Hướng ngồi ngay ngắn ở giữa, hơi híp mắt lại nhìn mười mấy ủy viên thường vụ, trong lòng cân nhắc rốt cục có nên nói giúp bất động sản Cát Thành hay không? Người đứng sau màn của bất động sản Lĩnh Tiên là ai, ông ta chỉ tra được ra Phạm Tranh. Đúng là phải nể mặt mũi Phó thị trưởng thường trực tỉnh, nhưng bản thân ông ta cũng là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, cho dù không thể hiện thiện ý với Phạm Duệ Hằng cũng không quá quan trọng. Dù sao cho dù quan hệ tốt với Phạm Duệ Hằng cũng không thể hơn được lời hứa 2 triệu tệ của bất động sản Cát Thành.



Do dự một lát, Thôi Hướng cuối cùng hạ quyết tâm:



- Bất động sản Lĩnh Tiên là một công ty mới, tuy rằng bề ngoài cũng khá có thực lực nhưng dù sao Tiểu Vương Trang cũng là khu đô thị đầu tiên mà họ khai phá, trước kia chưa từng khai phá khu đô thị nào, tôi lo lắng là họ không có đủ năng lực nắm chắc thị trường.



Bí thư Thôi lên tiếng, tỏ thái độ không ủng hộ bất động sản Lĩnh Tiên.



Tào Vĩnh Quốc giơ tay lên tiếng:



- Mặc dù bất động sản Cát Thành có kinh nghiệm thành công, nhưng bọn họ đang đồng thời khai phá khu phố Nhị Thập Lý, còn có một khu đô thị đang sắp kết thúc. Thực lực của bất động sản Cát Thành không đủ để đồng thời ứng phó với việc khai phá cả hai, ba khu đô thị. Trước kia khi tôi còn làm giám đốc sở Xây dựng đô thị, cũng đã gặp phải tình huống tương tự. Một công ty đồng thời khai phá hai khu đô thị, hơn nữa công ty này còn có thực lực hùng hậu hơn cả bất động sản Cát Thành, kết quả là cả hai khu đô thị đều xuất hiện vấn đề nghiêm trọng về chất lượng. Cuối cùng bởi vì phải gánh chịu tổn thất quá lớn, công ty này bắt buộc phải phá sản, đóng cửa. Đã có vết xe đổ đó, chúng ta cần phải thận trọng mới được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.



Tào Vĩnh Quốc có uy tín không ai sánh được trong chuyên môn của mình tại thành phố Yến, ông ta vừa lên tiếng lập tức có mấy người phụ họa theo.



Thôi Hướng nhấp nháy mắt, trong mắt hiện lên một tia bất mãn.



So sánh với không khí bình tĩnh, hòa nhã trong hội nghị thường vụ, cuộc tranh luận trong phòng làm việc của Đàm Long lại đầy mùi thuốc súng.



Vũ Phái Dũng hoành tráng ngồi trước mặt Đàm Long, nói với giọng điệu rất tự tin:



- Phó thị trưởng Đàm, tôi khuyên anh nên chủ động rời đi. Đối lập với tôi sẽ không có gì hay ho cả. Hơn nữa bất động sản Lĩnh Tiên là tình thế bắt buộc, khẳng định có thể thông qua hội nghị thường vụ!



Đàm Long thấy bộ dạng vênh vang tự đắc của Vũ Phái Dũng, trong lòng rất không vui, nghĩ thầm mày đã nghĩ thế thì cần gì phải tìm tao nói chuyện chứ? Đừng tưởng rằng mày là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy là có thể muốn làm gì thì làm! Trong lòng chán ghét, trên mặt cũng không hề có vẻ gì là hòa nhã:



- Nếu Thư ký Vũ đã nắm chắc mười phần thì không cần phải nói thêm với tôi nữa. Hơn nữa, tôi đâu có đối nghịch với anh chứ? Hết thảy làm việc theo quy luật thị trường, nói chuyện bằng thực lực, đúng không nào?