Quan Thần

Chương 226 : Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Khâu

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Mười mấy năm sau này chính là thời kỳ hưng thịnh của du lịch trong nước, nhưng cùng với việc lượng du khách tăng lên, một loạt vấn đề cũng xuất hiện theo. Rõ ràng nhất chính là chất lượng đồ ăn ở khu du lịch nhanh chóng suy giảm, cũng dẫn đến sự bất mãn của không ít du khách. Hạ Tưởng phòng ngừa chu đáo, không thể để cho khu du lịch Tam Thạch cũng lại đi vào lối mòn đó.



Nhâm Vu Hải không biết lôi từ đâu ra một quyển sổ nhỏ, trịnh trọng ghi chép lại hết những lời nói và dặn dò của Hạ Tưởng. Mặc dù Hạ Tưởng hiểu là Nhâm Vu Hải cũng ít nhiều là làm ra vẻ thế thôi, nhưng cái cảm giác được người ta coi trọng quả thật là không tồi. Hắn mỉm cười, Phó chủ tịch huyện tuy rằng cùng cấp với Chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo nhưng ở trong chính quyền thành phố, ai cũng là người đứng đầu. Hiện giờ đến trong huyện, tốt xấu cũng là quản lý ba mảng, văn hóa giáo dục, môi trường và du lịch, lời nói ra, không ít người cũng phải lắng nghe. Bảo sao mà Giang Thiên luôn nhìn hướng ra bên ngoài. Vẫn là chính mình tự làm chủ là cảm giác tốt nhất.



Ngàn nghề vạn nghiệp cũng đều phải xây dựng từ bước ban đầu, Hạ Tưởng được phân công quản lý văn hóa giáo dục, môi trường và du lịch. Tạm thời, du lịch xem như là đã giải quyết được một vấn đề khó khăn rồi. Về mặt văn hóa giáo dục và môi trường, tuy rằng tạm thời cũng không có chuyện gì lớn nhưng chuyện nhỏ thì liên tục không ngừng. Có vài trường học thu phí loạn, bị người nhà học sinh phản ánh tới Phòng Giáo dục, lại lọt vào tai Hạ Tưởng, Hạ Tưởng sẽ không thể không hỏi qua.



Về lĩnh vực vệ sinh môi trường, lại có vấn đề ở bệnh viện, đó là giá thuốc quá cao, y tá bác sĩ và người bệnh mâu thuẫn, vấn đề vi phạm thể chế không có cách nào giải quyết triệt để theo pháp luật được, chỉ có thể phát hiện đến đâu thì xử lý đến đó thôi.



Chốc cái đã đến giữa tháng năm, trong núi đã toàn là cảnh xuân về hoa nở, Hạ Tưởng còn chưa kịp quay về thành phố Yến thăm Tào Thù Lê thì Tào Thù Lê đã không chịu nổi nhớ nhung, chạy đến huyện An.



Có điều, cô không đến một mình mà là đi cùng Liên Nhược Hạm đến.



Liên Nhược Hạm thì Công viên Rừng Rậm bây giờ đã sắp hoàn thành, biệt thự ở giữa hồ cũng đã xong phần xây dựng thô, đang hoàn thiện và trang trí. Mặc dù hiện giờ Công viên Rừng Rậm còn chưa chính thức công khai với bên ngoài, nhưng vừa đến ngày nghỉ, ngày lễ là đã có rất nhiều người dân đến du ngoạn rồi, số lượng còn vượt xa cả tưởng tượng ban đầu. Liên Nhược Hạm làm một phép thử kinh doanh, cho phép khách đến tham quan du ngoạn một phần công viên đã hoàn thiện xong rồi. Thế là chỉ trong một thời gian ngắn, ở thành phố Yến đã lên cơn sốt đi Công viên Rừng Rậm chơi.



Dù sao thì thành phố Yến cũng là một thành phố đồng bằng. Tuy rằng thành phố Yến cách Thái Hành Sơn cũng không xa, nhưng trong thành phố không núi non, không suối nước, không rừng rậm. Bây giờ đột nhiên ở trong nội thành lại có một cánh rừng rậm xanh um tươi tốt, chẳng những cảnh trí u nhã, chim hót líu lo mà còn giao thông tiện lợi đầy đủ hết các loại phương tiện, còn tốt hơn rất nhiều so với những công viên đơn thuần thì dù chưa chính thức triển khai quảng cáo trên thị trường mà Công viên Rừng Rậm cũng đã khiến cho người ta chấn động. Mỗi ngày tính rẻ thì riêng tiền vé vào cửa thu vào đã đến hơn năm mươi ngàn tệ rồi. Có thể dự tính được chắc chắn là một khi công khai mở ra toàn bộ, hàng năm riêng doanh thu từ vé vào cửa cũng đã là một con số làm chấn động lòng người rồi.



Hai đại mỹ nữ kiên quyết tiến đến, Hạ Tưởng không dám chậm trễ, tự mình ra cổng trụ sở huyện ủy đón. Liên Nhược Hạm vừa mới đỗ được xe thì Tào Thù Lê đã chạy như bay xuống, không hề quan tâm đến chuyện gì khác, nhào vào trong lòng Hạ Tưởng, ra sức dụi đầu vào trong ngực hắn, thật lâu thật lâu không muốn rời ra.



Hạ Tưởng cũng dùng sức ôm thật chặt cô bé, hít mùi hương dễ chịu trên người cô, ánh mắt lại nhìn về Liên Nhược Hạm đang ở phía sau. Liên Nhược Hạm ngồi bên trong xe, chớp mắt, trong mắt có chút kinh ngạc, cũng có một tia đau thương nhàn nhạt. Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng làm người đàn ông thật sự rất mệt mỏi, trong lòng ôm một người, ánh mắt còn nhìn về phía một người nữa, có phải là đàn ông đều có lòng tham không đáy?



Tào Thù Lê mặc một bộ đồ thể thao, vừa khéo lại phù hợp với khí hậu chợt ấm chợt lạnh của tháng năm ở trong núi. Lúc ôm cô, Hạ Tưởng cảm thấy trước ngực cô đầy đặn hơn trước một chút, hơn nữa, độ co dãn lại tăng thêm không ít thì nhỏ giọng nói với cô:



- Hình như em không ngừng dậy thì, các bộ phận liên tục phát triển.



Tào Thù Lê đỏ bừng mặt:



- Nói linh tinh cái gì đấy. Cẩn thận không để cho Liên tỷ tỷ nghe thấy thì ngượng lắm.



Hạ Tưởng thầm nghĩ, chỉ sợ là Liên Nhược Hạm sẽ không ngượng ngùng. Cô tùy hứng hơn mà cũng ghê gớm hơn và to gan hơn so với Tào Thù Lê.



Liên Nhược Hạm đỗ xe xong xuôi, từ trên xe bước xuống, thiếu chút nữa dọa cho Hạ Tưởng sợ nhảy dựng lên. Hóa ra cô ăn mặc theo kiểu cao bồi, gần giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau ở vùng thảo nguyên của huyện Bá, thiếu mỗi quàng khăn lụa và đeo kính nữa thôi.



Liên Nhược Hạm bất mãn trừng mắt lườm Hạ Tưởng một cái:



- Làm sao hả? Em ăn mặc thế này thì anh có ý kiến gì? Đừng tưởng là anh trở thành Phó chủ tịch huyện là có thể ra oai thể hiện trước mặt con bé này đâu nhá. Anh cũng vẫn chỉ là anh thôi. Đừng mơ mà lên mặt.



Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười nói:



- Anh cũng chỉ liếc mắt nhìn em một cái thôi đã bị em trút cục tức lên rồi. Thế là thế nào hả? Anh chưa nghĩ cái gì hết, toàn là em đa nghi thôi.



Tào Thù Lê bên cạnh le lưỡi:
- Được rồi, thế Tiểu Hạ tiếp đón hai vị khách này chu đáo nhé. Tôi không tiễn mọi người nữa.



Hạ Tưởng nhìn ra hình như Liên Nhược Hạm không có nhiều hảo cảm với Lý Đinh Sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.



Hạ Tưởng đưa Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đến Nhà hàng Thường Sơn ăn cơm.



Nhắc tới cũng lạ, lần trước sau khi muốn gặp mặt Tiêu Ngũ mà không được, gần đây hắn cũng không có cơ hội lại đến Nhà hàng Thường Sơn ăn cơm nữa, còn chưa gặp mặt Tiêu Ngũ một lần nào.



Mấy người vừa vào cửa thì Tiêu Hà đã phát hiện ra Hạ Tưởng, vội chạy ra đón:



- Phó chủ tịch huyện Hạ đã đến rồi ư? Mau lên lầu, xin mời.



Hạ Tưởng xua tay nói:



- Chú Tiêu đừng gọi cháu là Phó chủ tịch huyện Hạ, cứ bảo cháu là Tiểu Hạ đi. Đúng rồi, Tiêu Ngũ có ở nhà không?



Hạ Tưởng đã nói như thế thì Tiêu Hà cũng không dám tránh né, lại cũng không dám gọi hắn là Tiểu Hạ, liên tục cười không ngừng nói:



- Thật đúng là không khéo. Phó chủ tịch huyện Hạ, thằng con tôi hôm nay lại đi ra ngoài rồi. Nó thật đúng là không có phúc gì cả. Thế hôm nay cậu muốn ăn gì?



Tiêu Hà không dám nhìn Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm nhiều, trong lòng thầm nghĩ: "Phó chủ tịch huyện Hạ thật đúng là được đấy, không ngờ lại quen được cô gái xinh như thế. Cũng không biết là cô nào là bạn gái của cậu ta nữa? Mà nghĩ cũng đúng thôi, Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ người ta lớn lên có cốt cách, tuổi còn trẻ mà đã là Phó chủ tịch huyện rồi. Con người có bản lĩnh như thế, bạn gái không đẹp mới là lạ ấy. Có điều là hai cô này thật là xinh đẹp quá thể đi, thật đúng là hiếm có khó tìm. Cũng không biết là Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ có phải lo lắng không nữa. Bây giờ những người có bản lĩnh đều có chính thất và phòng nhì. Liệu Phó chủ tịch huyện Hạ có thu cả hai cô này không nhỉ?"



Nếu Hạ Tưởng mà biết suy nghĩ của Tiêu Hà thì nhất định sẽ coi ông ta là tri kỷ, thể nào cũng phải mời ông ta uống một chén mới được.



Gọi thức ăn xong, Tiêu Hà đã đi xuống sắp xếp rồi, Liên Nhược Hạm mới ngắm nhìn bốn phía, khẽ gật đầu:



- Huyện An quả thực là giàu có hơn huyện Bá một chút. Nhà hàng Thường Sơn này cũng khá là ổn.



Nói đến nhà hàng, Hạ Tưởng lại nhớ tới chuyện Sở Tử Cao muốn mở nhà hàng ăn uống ở Công viên Rừng Rậm, liền hỏi:



- Sở Tử Cao đã xây được nhà hàng ăn uống ở Công viên Rừng Rậm chưa? Định gọi tên là gì?



Lần trước Hạ Tưởng đã giành thời gian nói với Liên Nhược Hạm rồi. Liên Nhược Hạm cũng biết Sở Tử Cao, mặc dù ấn tượng với y rất bình thường, nhưng bởi vì là nể mặt Hạ Tưởng cho nên cũng thuận miệng đáp ứng, còn đồng ý để cho Sở Tử Cao thoải mái tự chọn một địa điểm tốt. Sở Tử Cao mừng rơi nước mắt, đến Công viên Rừng Rậm lùng sục hai ngày trời, cuối cùng chọn được một chỗ đất tốt, tìm đội thi công xây một nhà hàng nhỏ ba tầng.



Đội thi công xây dựng cũng là Hạ Tưởng giới thiệu cho y, chính là một đội của Công ty xây dựng số 2 của anh rể Giang Thiên.



- Đang chuẩn bị khai trương, trang hoàng dung tục, tên kêu lại càng tục nữa. Gọi là Sâm Lâm Cư. Liên Nhược Hạm không có nổi một chút hứng thú nào với cái nhà hàng của Sở Tử Cao, cũng không thể hiểu nổi vì sao Hạ Tưởng lại đi giúp gã.



- Chẳng qua chỉ là một gã buôn bán tục tằn không chịu được. Anh lấy được cái gì tốt từ gã mà lúc nào cũng giúp gã thế?