Quan Thần

Chương 227 : Ăn một bạt tai của Liên Nhược Hạm

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


- Anh lấy được khá nhiều thứ tốt từ gã đấy.



Hạ Tưởng là một người nhớ tình bạn cũ. Từ khi hắn và Sở Tử Cao quen biết nhau cho tới giờ, trong lòng hắn luôn cảm tạ Sở Tử Cao đã giành cho hắn dự án hợp tác xây dựng quảng trường thư giãn. Đó là dự án đầu tiên, tuy rằng chi phí thiết kế cho dự án quảng trường thư giãn không nhiều lắm, nhưng đúng là bởi vì trong quá trình thiết kế đó mà hắn mới có cơ hội thường xuyên tiếp xúc với Tào Thù Lê. Cũng có thể nói, dự án quảng trường thư giãn đã tác thành cho tình cảm của hắn và Tào Thù Lê. Đương nhiên, còn có một chuyện nữa cũng rất quan trọng, đó là cũng chính là bởi vì quảng trường thư giãn lọt vào mắt Trần Phong mà mới có một loạt những chuyện xảy ra về sau này.



Cho nên nói Hạ Tưởng đối với Sở Tử Cao vẫn kết thành bạn thân được, là bởi vì hắn vẫn cảm giác hợp tác với Sở Tử Cao luôn có hiệu quả, thuận buồm xuôi gió. Nguồn: https://truyenfull.vn



Vì hắn là người luôn nhớ tình bạn cũ, mà Sở Tử Cao lại tặng hai người một món quà vô giá, chưa kể những thứ quà khác của y. Hạ Tưởng cũng không phải kẻ nhỏ mọn, ham cái ơn huệ nhỏ của Sở Tử Cao.



Liên Nhược Hạm thấy Hạ Tưởng và Tào Thù Lê liếc nhau, trong mắt toát ra một tình cảm mềm mại thì hiểu ra, không khỏi có chút ghen tuông nói:



- Em hiểu rồi. Quảng trường thư giãn là Sở Tử Cao bỏ vốn ra xây dựng, là anh và cô bé Lê cùng thiết kế. Có thể nói, Sở Tử Cao xem như là một nửa bà mối của hai người chứ gì?



Tào Thù Lê vẻ mặt chờ mong nhìn Hạ Tưởng, chờ xem hắn sẽ trả lời thế nào.



- Cũng không phải là thế. Anh với cô bé Lê là vừa nhìn đã yêu, không cần bà mối.



Hạ Tưởng cười hì hì liếc mắt nhìn Tào Thù Lê một cái.



- Anh nói có đúng không nào? Em vừa thấy anh đã thích anh rồi, phải không?



- Tinh tướng! Mèo khen mèo dài đuôi!



Tào Thù Lê hừ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên, hỏi Liên Nhược Hạm:



- Liên tỷ tỷ, chị nói xem bằng vào điều kiện của chúng ta, trong hoàn cảnh khách quan có chủ động đi thích Hạ Tưởng không?



Tào Thù Lê vốn là vô tình mà hỏi thế thôi, nhưng nghe vào tai Liên Nhược Hạm thì lại thành ra là người nghe hữu ý. Liên Nhược Hạm không biết tại sao mà sâu tận đáy lòng đột nhiên có một tiếng thở dài. Nói cũng phải, bằng vào điều kiện của cô, dù chọn ngược chọn xuôi cũng chả đến lượt Hạ Tưởng. Xét về tướng mạo, hắn không thể được coi như đệ nhất. Xét về xuất thân, lại càng không. Về mặt bằng cấp, hắn cũng không tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng. Nhưng tại sao mình lại cứ cố tình thích hắn như thế chứ?



Vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì khi gặp núi lở trên con đường núi, lâm nguy mà không sợ? Hay là khi kết giao với hắn, bị sự bình tĩnh thong dong của hắn hấp dẫn? Hay là vì tuy hắn tuổi còn trẻ mà sự chín chắn và trầm tĩnh vững vàng vượt xa cả bạn bè đồng trang lứa? Khôi hài mà không thiếu sự hóm hỉnh, thong dong mà không hề kiêu ngạo, tính cách tưởng chừng như nhẹ nhàng thản nhiên mà cũng có những lúc kích động, nhiệt huyết. Mà chủ yếu nhất là, tầm nhìn tinh chuẩn và khả năng bày mưu tính kế của hắn, hắn có thể tìm được điểm có lợi nhất từ trong thế cục phức tạp rắc rối, rồi từ đó khéo léo vận dụng được.



Trong suy nghĩ của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng thật sự tốt như thế sao? Chính bản thân cô cũng không thể nói rõ ra được. Có khi cô cũng thấy mình đối với hắn quá mức tình cảm, mà hắn thì lại tính toán thận cẩn thận, thậm chí đến cả một cái hứa hẹn cũng không cho cô. Thế mà vì cái gì cô lại còn muốn đến thành phố Yến, chỉ là vì để có cơ hội tiếp xúc với hắn? Chỉ là vì trong lòng còn có mộng tưởng không tình nguyện buông tay ư?



Liên Nhược Hạm sửng sốt, ngây ngẩn hồi lâu. Mãi cho đến khi Tào Thù Lê cười khanh khách:



- Liên tỷ tỷ, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại, đừng ngẩn ra đó nữa, nếu không Hạ Tưởng sẽ đắc ý vênh váo lắm đấy.



Liên Nhược Hạm giật mình tỉnh lại, cười cười vẻ xin lỗi:



- Anh ta đắc ý vênh váo cái gì? Chẳng lẽ anh ta lại có thể nghĩ rằng ai cũng thích mình hay sao? Cô bé Lê, chị nói cho em một biện pháp, về sau anh ta hàng ngày không tặng hoa cho em, hàng ngày không gọi điện thoại ân cần thăm hỏi em, hàng tuần không về thành phố Yến rủ em đi ăn cơm, hàng tháng không nhớ đưa tặng cho em một món quà thì em chia tay anh ta luôn cho xong!



Hạ Tưởng bất mãn kêu lên:



- Đồng chí Liên Nhược Hạm, đừng có tạo áp lực căng thẳng giữa tôi với cô bé Lê. Đừng có mà châm ngòi ly gián.



Tào Thù Lê lại tỏ vẻ tiếp nhận quan điểm, gật đầu nói:
- Em càng ngày càng có xu hướng bạo lực.



Liên Nhược Hạm giận dữ:



- Gã trọc kia còn dám uy hiếp anh cơ mà? Nếu trước kia, đảm bảo nửa đời sau của gã phải ngồi xe lăn. Em bây giờ đã hiền lành hơn rất nhiều rồi, anh còn chỉ trích em nữa. Còn không phải là vì anh sao?



Hạ Tưởng liền cười khổ:



- Anh đã có biện pháp xử lý bọn họ. Cứ ra tay một cái là lại đánh người, thống khoái thì thống khoái thật, nhưng cũng quá là chẳng có kỹ thuật gì cả. Đau một chút là thôi thôi, anh muốn hiệu quả là làm cho bọn họ có khổ mà nói không nên lời kìa.



Liên Nhược Hạm lườm Hạ Tưởng một cái:



- Anh thực âm hiểm!



Hai người còn mải nói chuyện thì năm sáu người kia đã bao vây xung quanh rồi. Một người giành ra tay trước, nhấc cái ghế dựa lên ném, lại bị Hạ Tưởng một cước đá trúng bụng, lập tức ngã lăn ra đất, đau đến quằn quại cả người. Những người khác bị dọa cho sửng sốt, đều do dự mà không dám ra tay. Hạ Tưởng thấy thế, vội nhỏ giọng nói với Liên Nhược Hạm:



- Em có hận anh không?



Liên Nhược Hạm sửng sốt:



- Muốn em làm cái gì? Nói rõ, đừng có vòng vo nữa.



- Vậy được rồi.



Hạ Tưởng nở nụ cười



- Anh thấy mấy người này muốn chạy. Nếu chạy thật thì sẽ không có trò hay để xem rồi. Thế này, chúng ta đánh ngã hết toàn bộ bọn họ. Trong lúc đánh nhau, em tranh thủ lúc không ai chú ý, tát vào mặt anh một cái. Dùng sức một chút, tốt nhất là để lại dấu tay.



- Chắc chắn là lại muốn hãm hại người khác phải không?



Liên Nhược Hạm châm biếm Hạ Tưởng.



- Đánh anh thì không thành vấn đề. Đánh anh cho giải hận là chuyện em đang cầu còn không được nữa là.



Hạ Tưởng lắc đầu. Liên Nhược Hạm lúc nào cũng không quên gây sự dằn dỗi với hắn. Quên đi, đàn ông không chấp phụ nữ, nhường cho cô.



Quả nhiên đúng như Hạ Tưởng dự đoán, có vài người vừa thấy tình hình không đúng, bình thường bọn họ tác oai tác quái đã quen, đâu có gặp qua người ra tay chuyên nghiệp ác độc như thế bao giờ. Ai nấy đều kinh hồn táng đảm, xoay người bỏ chạy. Liên Nhược Hạm đâu có dễ buông tha cho bọn họ, đi lên vừa bổ vừa đánh, ra tay nhanh gọn, đánh gục cả một loạt. Hạ Tưởng cũng không quên giả bộ đưa mặt qua cho Liên Nhược Hạm đánh. Liên Nhược Hạm nói miệng thì rất hung hăng, đến lúc thật sự phải đánh Hạ Tưởng thì lại không xuống tay được.



Hạ Tưởng đành phải trừng mắt ra hiệu với cô vài lần. Liên Nhược Hạm chỉ đành phải cứng rắn lại, nhân lúc người khác không chú ý, hung hăng tát Hạ Tưởng một bạt tai.



Trong chớp mắt, cô nhớ tới mùa đông ở huyện Bá bị Hạ Tưởng trách mắng, lại nghĩ tới mùa đông ở Bắc Kinh, cô bị ốm đi ốm lại cũng là bởi vì người đàn ông vô tình này. Một bạt tai vừa rồi đã cảm thấy đánh xong cực kỳ xả hận.



Có điều đánh xong, thấy Hạ Tưởng má phải đỏ bừng, khóe miệng còn rơm rớm tơ máu thì lập tức lại đau lòng, thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Nếu không phải Hạ Tưởng vội vàng dùng ánh mắt ngăn chặn cô lại thì nói không chừng đã khóc rống lên ngay tại trận rồi. Liên Nhược Hạm trong lòng thầm thở dài. "Xong rồi, càng hận hắn thì lại càng thương hắn, cả đời này sẽ cứ bị dây dưa với kẻ oan gia này mất thôi!"