Quan Thần

Chương 228 : Hạ Tưởng đốt lửa, Lý Đinh Sơn nã pháo

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Sau khi năm sáu người này đã bị đánh ngã lăn ngã lóc ra đất rồi thì rốt cục, cảnh sát cũng chạy tới.



Viên cảnh sát cầm đầu tai to mặt lớn, nặng cũng phải ít nhất 80 kg. Y vừa thấy đầu trọc bị ngã trên mặt đất thì kêu to:



- Ngưu ca, ai đánh anh? Ai dám đánh anh hả Ngưu ca? Phản rồi phản rồi, người đâu, bắt lại hết đi!



Hạ Tưởng vỗ cái bàn đánh "bốp" một cái:



- Anh tên là gì? Anh là cảnh sát, có biết chấp pháp như thế nào không? Đến cái là hô bắt người, biết sự việc diễn biến thế nào không? Biết là ai ra tay trước không? Biết ai là người bị hại không?



Tai to mặt lớn hoảng sợ, thấy Hạ Tưởng là người trẻ tuổi, trên mặt lại còn cả vết bị đánh, không biết lai lịch thế nào, có điều thấy hắn khí thế kinh người thì cũng không khỏi giật mình, cũng hạ mình hơn một chút, vội vã nói:



- Tôi là Trịnh Thiếu Phong, Trưởng đồn công an Thành Quan. Anh là ai? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



Hạ Tưởng rót một chén trà đặt trước mặt Trịnh Thiếu Phong:



- Tôi là ai à? Nói ra dọa chết anh! Tôi đang ăn cơm ở nhà hàng này, anh đầu trọc này dẫn người tiến vào, không nói hai lời đã tuyên bố sẽ đóng cửa nhà hàng vì vệ sinh không đạt tiêu chuẩn. Tôi nói vệ sinh đạt tiêu chuẩn, anh ta không nghe, còn muốn cưỡng ép đóng cửa nhà hàng lại. Kết quả là anh ta cho năm người này đánh bừa phá loạn. Nếu không có bạn tôi giúp tôi thì chỉ sợ là tôi sẽ không chỉ bị tát trên mặt như thế này đâu mà nói không chừng xương sườn cũng bị đánh gãy mất mấy cái, tay chân đều chặt đứt cũng nên.



Bộ dạng kiêu ngạo của Hạ Tưởng rất giống, hơn nữa cũng khá là dọa người, Trịnh Thiếu Phong không ngốc, nhìn ra được tình hình có chút không ổn, khoát tay ngăn lại, nói với cấp dưới:



- Trước hết là bảo vệ tốt hiện trường đã. Ai nấy đều không được nhúc nhích.



Sau đó lại nói tiếp với vẻ mặt tươi cười:



- Thế này, tôi lập tức sẽ điều tra rõ sự thật. Có điều là có thể nói rõ cho tôi biết được anh là ai không?



- Tôi là ai thì quan trọng à? Chẳng lẽ nếu nói ra tôi là người dân bình thường thì anh sẽ thiên vị đám người đầu trọc kia à? Nếu tôi là Phó chủ tịch huyện thì anh sẽ thiên vị tôi ư?



Hạ Tưởng trừng mắt, hùng hổ nói.



- Đội trưởng Trịnh, thân là công an, phải chấp pháp theo lẽ công bằng, phải lấy sự thật làm thước đo, lấy pháp luật làm căn cứ, nghiêm trị những phần tử gây rối, trả lại lẽ công bằng cho người dân.



Trịnh Thiếu Phong nghe ra hơi hướng trong lời nói của Hạ Tưởng là có chuyện. Hơn nữa, khẩu khí vừa nghe đã thấy là giọng điệu của quan chức nhà nước khi nói chuyện rồi. Tuy rằng y không biết Hạ Tưởng là ai, nhưng thấy hắn không hề có vẻ gì là sợ hãi cả, lại thấy Liên Nhược Hạm bên cạnh xinh đẹp quá mức, vừa thấy cũng đã biết ngay là không phải là người ở huyện An thì trong lòng đã quyết định chủ ý. Nói chuyện có giọng điệu quan cách, cô gái giúp đỡ hắn vừa xinh đẹp lại có bản lĩnh, chắc chắn là rất có lai lịch, không thể trêu vào được. Cứ theo lời hắn mà làm thôi.



- Trước hết khống chế tất cả hiện trường, người có mặt ở đây không để cho một ai chạy thoát được cả.




Một câu nói ấy lập tức chặn miệng rất nhiều người. Trần Phong cường thế ai mà không biết? Hạ Tưởng là ái tướng (tướng yêu) của Trần Phong. Ái tướng bị đánh, Trần Phong không phát hỏa mới là lạ! Khâu Tự Phong trong lòng mắng to Kim Trường Doanh là đồ ngu, lại để cho người ta túm được đầu như thế, không phải là tự tìm đường chết còn gì?



Mai Hiểu Lâm ánh mắt chớp động, mãi hồi lâu không nói lời nào, vẻ mặt như đang suy nghĩ, cũng không biết là cô đang nghĩ cái gì nữa.



Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vinh Chi đột nhiên giơ tay lên nói:



- Tôi thấy những hành vi ứng xử của Kim Trường Doanh có ảnh hưởng tiêu cực, làm tổn hại đến hình ảnh của huyện An, đã không còn thích hợp để đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng Vệ sinh nữa rồi.



Khâu Tự Phong lắp bắp kinh hãi, nheo mắt lại liếc nhìn Vinh Chi một cái, nghĩ thầm rằng cô ta đã ngả về phía Lý Đinh Sơn nhanh như thế rồi.



Không ngờ là Mai Hiểu Lâm cũng nhấc tay lên, nói:



- Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vinh Chi. Bất kể là như thế nào, dung túng cấp dưới đánh người đã là tổn hại hình tượng của lãnh đạo rồi, lại còn cái gì mà từ việc cậu em vợ đánh nhau, ẩu đả với người ta lại muốn đòi một chân người khác thì không khác gì hành vi của xã hội đen cả.



Lý Đinh Sơn vốn còn chưa nghĩ đến chuyện phải trực tiếp bãi miễn Kim Trường Doanh. Có điều dịp may hiếm gặp, Trưởng ban Tổ chức cán bộ và Phó bí thư đều đồng ý, ông cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền:



- Ý kiến của Trưởng ban Vinh và Phó bí thư Mai đều rất đúng trọng tâm, chúng ta hẳn là nên tiếp thu ý kiến này. Việc này nếu như để cho bên huyện Cảnh biết được, nói không chừng bọn họ còn có thể tuyên truyền khắp nơi là huyện An chúng ta tra soát phạt tiền lung tung, tình hình trị an kém. Chuyện đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lượng du khách đến khu du lịch.



Bất cứ chuyện gì đều có đầu đuôi cớ sự cả. Vừa nhắc tới khả năng có thể ảnh hưởng đến khu du lịch Tam Thạch, lại liên tưởng đến Hạ Tưởng đúng là Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý du lịch và vệ sinh môi trường mà còn bị đánh, nếu Vinh Chi và Mai Hiểu Lâm đều đã nói ra, Lý Đinh Sơn cũng biết thời biết thế, có lẽ còn thật sự cần biểu quyết nữa cũng có thể mạnh mẽ duyệt luôn. Một khi đã như thế, chi bằng cũng biết nghe lời nói phải, Khâu Tự Phong cắn răng một cái, cũng gật đầu đồng ý.



Cuối cùng, toàn thể nhất trí thông qua quyết nghị, Trưởng phòng Vệ sinh Kim Trường Doanh tạm thời bị cách chức để điều tra. Cảnh cáo lần thứ nhất Trưởng đồn công an Kỷ Khải Đông.



Lúc Kỷ Khải Đông còn đang đi được nửa đường thì biết được quyết nghị của hội nghị thường vụ huyện ủy, lập tức tức điên lên, nổi trận lôi đình, ân cần thăm hỏi một lượt cả mười tám đời tổ tông nhà Kim Trường Doanh, đối với gã Ngưu đầu trọc kia lại càng hận đến nỗi ước gì ngắt cái đầu trọc của gã ra mà làm gáo múc nước. Nhàn rỗi không có chuyện gì thì đi gây chuyện loạn lên. Chọc ai chẳng được lại chọc tới Phó chủ tịch huyện, lại còn dám đánh Phó chủ tịch huyện một bạt tai trước mặt bao nhiêu người, đúng là sợ mình không chết được sớm hay sao chứ? Kim Trường Doanh cũng thật là, cưới một con sư tử hà đông, lúc nào cũng bị vợ xoắn lỗ tai. Giờ thì hay rồi, bởi vì cái thằng em vợ chó chết kia của gã mà đến cả tiền đồ quan chức cũng vứt đi hết.



Đường quan chức của mày hỏng hay không hỏng mặc xác mày, nhưng lại liên lụy đến cả ông đây cũng bị cảnh cáo theo. Thật đúng là tai bay vạ gió! Để rồi xem ông không trừng trị mày thế nào đây!



Kỷ Khải Đông nhẫn nhịn cơn tức trong bụng, vừa đến đồn công an Thành Quan đã xem ai không vừa mắt thì xả stress trước một lúc đã. Sau đó, vừa nghe Trịnh Thiếu Phong báo cáo, y mới lộ ra chút tươi cười, vỗ vỗ bả vai của Trịnh Thiếu Phong:



- Tiểu Trịnh, việc hôm nay xử lý không tồi, ghi công đầu nhé. Cái thằng đầu trọc kia, còn cả thằng em vợ của Kim Trường Doanh, bắt lại hết, chiêu đãi bọn nó cho tử tế.



- Vâng, sếp Kỷ!



Trịnh Thiếu Phong vẻ mặt vui mừng, trong lòng căng thẳng nửa ngày trời rốt cục xem như thoải mái được rồi.