Quan Thần

Chương 241 : Gọi Phó chủ tịch tỉnh Mã là chú Phùng

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Cái miệng nhỏ nhắn của Nghiêm Tiểu Thì kinh ngạc "Ồ "



- Anh nói cái gì vui đùa vậy? Cô ấy là người dẫn chương trình Thu Ái, được mệnh danh là dẫn chương trình có khí chất nhất thành phố Yến, anh không biết cô ấy sao?



Hạ Tưởng thật có lỗi mà cười cười:



- Tôi thật không biết, bởi vì tôi rất ít xem TV, thật đúng là không xem qua tiết mục mà cô ấy chủ trì.



Tuy nhiên hắn đã nghe qua cái tên Thu Ái. Trước kia cùng Khúc Nhã Hân ăn cơm, Khúc Nhã Hân từng hay nói giỡn nói phải giới thiệu Thu Viên cho hắn làm quen. Không nghĩ tới lại tình cờ gặp mặt ở chỗ này.



Hạ Tưởng không tưởng tượng được chính là cô ấy. Thu Ái đứng dậy cầm lên một ly rượu mới, sau đó chân thành hướng về phía hắn đi tới, nâng chén ra hiệu nói:



- Chủ nhiệm Hạ, à, ngại quá, hiện tại nên gọi Phó chủ tịch huyện Hạ mới đúng. Tôi là Thu Ái, có thể tình cờ gặp mặt Phó chủ tịch huyện Hạ, thật sự làm tôi mừng rỡ.



Nghiêm Tiểu Thì nheo mắt nhìn Hạ Tưởng. Ý người ta là mừng rỡ được gặp anh, anh có vui mừng hay không cũng nên lộ rõ trên nét mặt đi chứ?



Điều Nghiêm Tiểu Thì không ngờ chính là, Hạ Tưởng không giật mình, lại càng không có sự ngạc nhiên bất ngờ, mà thản nhiên đáp:



- Gặp nhau không bằng tình cờ gặp mặt. Trước đó tôi có nghe Phó chủ nhiệm Khúc nói qua tiếng tăm của Thu Ái, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.



- Danh bất hư truyền?



Thu Ái giật mình cười, váy nhẹ nhàng di chuyển, thật là làm điên đảo, mê hoặc chúng sinh



- Phó chủ tịch huyện Hạ trêu đùa tôi, hay là nghĩ một đằng nói một nẻo? Tôi nào có vinh dự được danh bất hư truyền?



Thật hay không đây? Hạ Tưởng cảm thấy không vui vì Thu Ái có chút làm khó dễ, cảm thấy cô ta đã gây chú ý quá mức, liền nói:



- Tuy rằng tôi không có xem qua cô chủ trì tiết mục, tuy nhiên nghe Tổng giám đốc Nghiêm nói cô là nữ dẫn chương trình có khí chất nhất thành phố Yến, cái gọi là nổi tiếng không bằng gặp mặt (trăm nghe không bằng một thấy), quả nhiên là tự nhiên hào phóng, khí chất hơn người.



Thu Ái vươn một ngón tay, nhẹ nhàng lay động trước người:



- Nghĩ một đằng nói một nẻo… Phó chủ tịch huyện Hạ nếu không có xem qua tiết mục tôi chủ trì, tại sao lại nói nghe danh không bằng gặp mặt?



Cô mỉm cười, phát hiện Hạ Tưởng không cảm thấy quá hứng thú đối với mình, liền lại thức thời nói



- Tôi không quấy rầy nhã hứng Phó chủ tịch huyện Hạ nữa!




- Tiểu Hạ, buổi nói chuyện hôm nay của chúng ta, tôi không muốn cho bất cứ ai biết.



Hạ Tưởng vội nói:



- Phó chủ tịch tỉnh Mã, tôi sẽ không nói lung tung, tôi không phải người thích loan truyền cho mọi người, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.



Mã Vạn Chính yên tâm, gật gật đầu lại hỏi:



- Cậu nói đến chú Phùng, người đó là ai vậy?



Nếu việc đã đến nước này, Hạ Tưởng cũng liền nói ra Phùng Húc Quang.



- Chú Phùng tên là Phùng Hóa Thành, phụ thân bằng hữu của tôi là Phùng Húc Quang. Ông ấy không ở thành phố Yến, mà ở quê nhà huyện Thương Sơn, chỉ có Phùng Húc Quang ở thành phố Yến. Phùng Húc Quang và Phó chủ tịch tỉnh Mã có có vài nét giống nhau.



- Huyện Thương Sơn



Mã Vạn Chính vẻ mặt xúc động, bàng hoàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ



- Mấy năm qua, trong lòng tôi như có tảng đá. Người càng về già, lại càng nhớ gốc gác quê hương mình, trong suy nghĩ vẫn không tìm thấy quê nhà, nếu không tìm được về với tông thì mang theo sự tiếc nuối to lớn.



Mã Vạn Chính xúc động mà cầm tay Hạ Tưởng:



- Cảm ơn cậu Tiểu Hạ, cậu khiến tôi sau bao nhiêu năm đau khổ tìm kiếm rốt cuộc đã có kết quản, tự đáy lòng tôi cảm thấy vui mừng.



Hạ Tưởng khiêm tốn nói:



- Phó chủ tịch tỉnh Mã ngài quá khách khí rồi. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?



- Nếu tôi đoán không sai, nếu cậu không có nhìn lầm, chú Phùng mà cậu nói chính là anh ruột mà tôi đã thất lạc nhiều năm. Nếu không, trên thế giới này không có sự tình ngẫu nhiên như thế này!



Mã Vạn Chính không giấu diếm Hạ Tưởng mà nói ra những lời thật.



Hạ Tưởng vừa nghe, vẻ mặt sợ hãi nói:



- Sự tình liên quan tới bí mật cá nhân của Phó chủ tịch tỉnh Mã, tôi không nên biết thì hơn.