Quan Thần

Chương 242 : Ôm nhầm Vệ Tân

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Mã Vạn Chính cười ha hả:



- Cũng không phải việc gì mất mặt cả. Anh em nhận ra nhau là chuyện tốt, chỉ cần cậu không nói lung tung ra ngoài là được. Nếu cậu là bạn của Phùng Húc Quang, có thể bố trí thời gian, cho tôi gặp mặt Phùng Húc Quang trước được không? Có một số việc cần phải giáp mặt chứng thực một chút.



- Hôm nay Húc Quang cũng đến tụ hội. Hiện tại anh ấy cũng coi như một doanh nghiệp có chút thành tựu, cho nên cũng nhận lời mời tới đây.



- Thật à?



Mã Vạn Chính ngạc nhiên vui vẻ:



- Thật tốt quá, vậy mời cậu ta tới được chứ?



Phùng Húc Quang lòng nóng như lửa đốt, đi tới đi lui trong khách sạn, không biết nên như thế nào cho phải. Hạ Tưởng đột nhiên xuất hiện trước mặt y, nói Phó chủ tịch Mã mời y tới nói chuyện. Y còn không thể tin nổi tai mình, ôm lấy vai Hạ Tưởng:



- Chú cũng đừng lừa tôi, chuyện lớn như vậy không thể nói đùa. Nếu không tôi sẽ sụp đổ đấy.



Hạ Tưởng cười y:



- Lớn chừng này rồi mà còn không chịu nổi chút áp lực à? Nhanh đi, đừng để Phó chủ tịch Mã phải đợi. Còn nữa, tôi giả vờ nhận nhầm người để giữ Phó chủ tịch Mã lại, anh cũng đừng để lộ ra.



Hạ Tưởng lại giải thích mấy câu, miễn cho Phùng Húc Quang kích động nói ra là bọn họ chuyên môn tới để nhận người nhà. Tóm lại, cố hết sức nói là tình cờ gặp, như vậy mới thuận theo tự nhiên.



Phùng Húc Quang hoàn toàn đồng ý, sau đó đi theo Hạ Tưởng lên lầu. Hạ Tưởng bảo y đi vào phòng còn mình chờ ở bên ngoài. Người thân gặp gỡ, khó tránh khỏi đỏ mắt, hắn cũng không cần vào để gây cản trở làm gì.



Cũng không biết ở bên trong hai người đã nói chuyện với nhau những gì. Bắt đầu là tĩnh lặng không hề có âm thanh gì, đột nhiên truyền ra một tiếng khóc lớn:



- Chú!



Cách một tầng cửa, Hạ Tưởng vẫn có thể nghe được Phùng Húc Quang bật khóc từ trong tâm khảm, bao hàm rất nhiều chua xót và cảm động, bao hàm một tình cảm máu mủ tình thâm.



Xem như nhận thức nhau rồi. Hạ Tưởng mỉm cười thỏa mãn. Chẳng những bố của Phùng Húc Quang có thể được an ủi lúc tuổi già mà Phó chủ tịch Mã cũng coi như được bồi thường về cuối đời, xem như một sự kiện tốt vẹn toàn cả đôi bên.



Không bao lâu sau, Phùng Húc Quang đi ra khỏi phòng, hai mắt đỏ hồng, ngượng ngùng cười với Hạ Tưởng:



- Để ông em chê cười rồi. Hơi kích động. Thật sự là đột nhiên có một người chú ruột, cảm giác không giống lúc bình thường. Phó chủ tịch Mã nói, tôi bố trí cơ hội đưa ba tôi đến thành phố Yến, gặp mặt ông ấy. Việc này tốt rồi, ba tôi cũng đang tìm em trai mà.



Cũng không biết y cao hứng tới mức nào mà ra sức bế bổng Hạ Tưởng lên:



- Đa tạ chú em, chú em Hạ. Thật sự đó. Đây là lần đầu tiên tôi thật tâm cảm tạ chú. Chú quả thật là một người tốt. Tôi kết bạn được với chú quả nhiên không hề thiệt, thậm chí còn lời nữa.




Đúng là phong cách của Vệ Tân. Hạ Tưởng xoa bóp huyệt thái dương. Ở kiếp trước, hắn luôn sống trong sự quan tâm, chăm sóc của Vệ Tân nên hiểu rõ thói quen, cách bố trí, sở thích, yêu ghét của Vệ Tân rõ như trong lòng bàn tay. Hiện tại tuy rằng Vệ Tân còn nhỏ hơn vài tuổi so với khi hắn quen biết cô ở kiếp trước, nhưng phong cách và thói quen của một người là rất khó thay đổi. Hiện tại cô đã lộ ra một mặt dịu dàng, thanh tao, lịch sự, nhất là cách cô bố trí căn phòng này khiến hắn có một cảm giác vô cùng quen thuộc, trong lòng hắn không kìm nổi dậy lên sự thương cảm.



Không ngờ lòng vòng mãi cuối cùng lại trở về trong hơi thở của Vệ Tân. Hạ Tưởng không biết nên nói gì mới tốt. Hiện tại hắn có Tào Thù Lê, có Liên Nhược Hạm, còn có cả Tiếu Giai vẫn luôn trốn sau lưng, cho nên kiếp này hắn không muốn dính vào Vệ Tân nữa.



Kiếp trước hắn đã mang tới cho cô rất nhiều đau khổ, vất vả. Kiếp này nếu lại dính tới cô, có lẽ khó tránh khỏi một lần nữa làm thương tổn cô.



Hạ Tưởng không đành lòng lại tổn thương người con gái từng yêu thương mình sâu sắc thêm một lần nữa.



Chỉ tiếc là hiện tại Liên Nhược Hạm và Vệ Tân càng ngày càng thân nhau. Hạ Tưởng không biết làm cách nào cả, chỉ có thể hy vọng về sau khi gặp Liên Nhược Hạm có thể tránh mặt Vệ Tân là tốt nhất. Chẳng qua hắn vẫn khó có thể tránh được phong cách bố trí quen thuộc của Vệ Tân ở mọi nơi.



Trốn không thoát thì kệ thôi, chỉ cần không phát sinh điều gì nữa với Vệ Tân là được. Có gặp nhau vài lần cũng chẳng sao.



Liên Nhược Hạm lại dẫn Hạ Tưởng đi thăm toàn bộ phòng ốc trong Liên Cư, đương nhiên là có căn phòng mà Liên Nhược Hạm dành riêng cho hắn. Cũng may cô không bố trí phòng của hắn đối diện với phòng của cô, cuối cùng cũng khiến hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Căn phòng của Hạ Tưởng bố trí khá ấm áp, màu sắc dịu nhẹ, nhìn qua trông rất thoải mái. Mỗi một vị trí đều thiết kế cực kỳ tủ mỹ, ngay cả tủ đựng giày và giá treo quần áo cũng khiến hắn có cảm giác rất thuận tay, ngay cả hướng giường cũng là hướng nam bắc mà hắn ưu thích. Có thể nói, tất cả đều khiến hắn rất hài lòng, không chỗ nào có thể bắt bẻ.



Liên Nhược Hạm nói:



- Phòng của anh cũng là do Vệ Tân bố trí.



Chẳng trách hết thảy đều quen thuộc như vậy, thuận tay như vậy, làm cho mình cảm thấy thoải mái như vậy. Lúc này Hạ Tưởng mới phát hiện, hóa ra cho tới giờ, Vệ Tân vẫn còn ảnh hưởng sâu sắc tới mình đến thế. Hắn vẫn luôn thuê phòng ở hoặc ở tại nhà khách, hoặc ở nhờ Tào gia, vẫn không thực sự có một căn phòng của riêng mình, hiện tại bỗng nhiên phát hiện, một khi hắn tự ngẫm lại, khi hắn thật sự có một căn phòng ngủ của riêng mình, hắn mới biết rằng ở sâu trong trái tim hắn vẫn có bóng dáng của Vệ Tân ở khắp mọi nơi.



Dù sao ở kiếp trước, tính tất cả những người phụ nữ mà hắn đã từng trải qua, không ai có thể sống với hắn lâu dài như Vệ Tân. Mấy năm sống với nhau, cùng nhau trải qua từng ngày từng tháng đã có những ảnh hưởng vô cùng to lớn đến mỗi người. Mới đầu hắn còn tưởng rằng mình không thèm để ý tới Vệ Tân, hiện tại mới đột nhiên phát hiện ra rằng, hóa ra ở khắp nơi trong tim hắn, trong óc hắn đều có bóng dán của Vệ Tân.



Hạ Tưởng ra sức lắc đầu, ý đồ xua đuổi mớ suy nghĩ hỗn loạn đó. Liên Nhược Hạm hiểu lầm hắn, hỏi:



- Anh không thích à?



- Không phải.



Tâm tình Hạ Tưởng hơi chùng xuống: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Anh rất thích, cảm ơn em, Nhược Hạm.



Lần đầu tiên Liên Nhược Hạm thấy Hạ Tưởng có bộ dạng nghiêm trang, trầm lắng, không biết vì sao hắn lại có xúc cảm khác thường như vậy liền quan tâm hỏi:



- Sao vậy anh? Có phải không thoải mái hay không? Hay là công việc găp phải sự tình không hài lòng?