Quan Thần

Chương 250 : Tâm tư của Phó chủ tịch tỉnh Mã

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Xe đến công viên Rừng Rậm, Hạ Tưởng đi thẳng vào từ cửa hông chỉ phục vụ nội bộ, không mở cho người ngoài. Bảo vệ cửa vừa thấy là xe Tổng giám đốc Liên, không dám hỏi gì cả liền cho vào thẳng. Dọc theo con đường nhỏ xuyên qua công viên Rừng Rậm tới Sâm Lâm Cư, Sở Tử Cao đã sớm chờ sẵn ở cửa. Hạ Tưởng dừng xe, bước tới giúp Phó chủ tịch tỉnh Mã mở cửa xe.



Sở Tử Cao khó hiểu trợn tròn mắt nhìn. Hạ Tưởng không đến mở cửa chiếc Audi ở phía sau mà vội vàng mở cửa chiếc Santana cũ, chẳng lẽ những nhân vật quan trọng đều thích khiêm tốn, bày đặt không ngồi xe xịn mà muốn ngồi xe bình thường sao?



Sở Tử Cao quen biết Cao Hải không lâu lắm, tuy nhiên vẫn không có thói quen xem bản tin thời sự hàng ngày. Nhưng kể từ sau khi quen biết Hạ Tưởng, y lại luyện thành thói quen mỗi tối đều xem tin tức của thành phố Yến và tỉnh Yến. Cho dù không có tin tức gì đặc biệt nhưng mỗi ngày y đều kiên trì xem TV, nhận biết hết mặt mũi các lãnh đạo tỉnh và thành phố.



Mã Vạn Chính vừa từ trên xe xuống, đầu tiên là Sở Tử Cao cảm thấy quen mắt nhưng cụ thể là vị lãnh đạo nào thì suy nghĩ nửa ngày vẫn không ra. Tuy nhiên có một điều y có thể khẳng định, đây không phải là lãnh đạo thành phố Yến mà là lãnh đạo tỉnh Yến.



Khi y nghe thấy Hạ Tưởng xưng hô với người đó là "chú Mã" thì trong lòng Sở Tử Cao chỉ có hâm mộ và hâm mộ. Cái gì mà thăng chức liên tục, Hạ Tưởng chính là người như vậy. Từ lần đầu tiên xưng hô với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Cao Hải là chú Cao, tiếp đến xưng hô với Cục trưởng cục Công an thành phố là chú Tôn, tiếp đó lại xưng hô Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến là bác Tào, hiện tại lại có một lãnh đạo cấp tỉnh là chú Mã, trong lòng y bội phục Hạ Tưởng không để đâu cho hết. Y càng kiên định quyết tâm theo sát bước Hạ Tưởng. Chỉ cần theo sát Hạ Tưởng, lo gì không tiến nhanh.



Hạ Tưởng chỉ giới thiệu Sở Tử Cao một chút với mọi người. Mã Vạn Chính chỉ thoáng gật đầu không nói gì. Phùng Húc Quang bắt tay Sở Tử Cao, lắc mấy cái, nói:



- Tổng giám đốc Sở, nói vậy anh cũng là bạn của Hạ Tưởng, về sau mọi người đi lại nhiều một chút nhé.



Sở Tử Cao biết người đứng trước mặt này là nhân vật vô cùng nổi tiếng sáng lập siêu thị Giai Gia, trong lòng rất kích động. Tuy rằng hiện tại siêu thị Giai Gia còn chưa xem như doanh nghiệp cầm cờ đi đầu tỉnh Yến nhưng tốc độ phát triển của siêu thị Giai Gia đều khiến mọi người trong nghề đều vô cùng kinh sợ. Cứ theo tốc độ này, không bao lâu nữa siêu thị Giai Gia có thể thâu tóm hơn nửa thị trường thành phố Yến. Nếu cứ tiếp tục phát triển, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một đại gia trong toàn quốc.



Sở Tử Cao nhiệt tình như lửa: Nguồn truyện: Truyện FULL



- Tổng giám đốc Phùng hạ cố tới chơi, rất vinh hạnh.



Phùng Húc Quang cười ha hả:



- Vớ vẩn, cái gì mà hạ cố tới chơi, Hạ Tưởng bảo tới đây, tôi liền đi theo cậu ấy tới.



Sở Tử Cao biết Phùng Húc Quang là muốn đề cao Hạ Tưởng, cũng thuận theo nói:



- Sâm Lâm Cư này của tôi có thể được xây dựng trong công viên Rừng Rậm này chính là nhờ có Phó chủ tịch huyện Hạ chiếu cố. Nếu không, chỉ với mặt mũi của tôi thì khẳng định công viên Rừng Rậm sẽ không cho tôi vào.



Hai người nói giỡn vài câu, Sở Tử Cao liền dẫn mọi người lên lầu. Sau khi vào phòng, Sở Tử Cao lại vội vàng bố trí ổn thỏa, sau đó thức thời rời khỏi.



Căn phòng được trang trí khá tự nhiên, lấy màu xanh lục làm nền. Mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là một mảnh rừng xanh um tươi tốt. Xa xa là một đám chim hót líu lo, xa hơn nữa có thể thấy được hồ sen loang loáng, sóng nước dập dềnh, gió thổi hương sen thấm vào ruột gan.



Mã Vạn Chính khen:



- Công viên Rừng Rậm này quả là một nơi thanh tĩnh, thư giãn. Tiểu Hạ, cháu nói nếu ở đây xây một trại an dưỡng và hội nghị trung tâm, hàng năm chỉ tiếp đãi các hội nghị của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thì sẽ thế nào?



Ông đứng dậy đi tới đứng trước cửa sổ, đưa mắt nhìn bốn phía, gật đầu liên tục:



- Đã sớm nghe nói tới công viên Rừng Rậm nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên tôi đến thăm. Không ngờ là tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tập đoàn Viễn Cảnh này thật là không đơn giản, ý tưởng tốt lắm. Cháu thử nghĩ đề xuất của chú xem, về sau tỉnh có hội nghị gì đều đến đây mở, chẳng phải tốt lắm sao?



Lời Mã Vạn Chính khiến ý nghĩ của Hạ Tưởng mở rộng ra không ít. Quả thật ý tưởng của Phó chủ tịch tỉnh Mã rất tốt. Nếu chuyên môn thành lập một khu vực riêng trong công viên Rừng Rậm này, xây dựng trại an dưỡng và trung tâm hội nghị, chỉ cần hơi có quan hệ, hàng năm tổ chức các hội nghị lớn nhỏ của thành phố Yến và tỉnh Yến là có thể kiếm đầy mâm đầy bát.



- Nếu chú Mã làm trong lĩnh vực kinh tế thì cũng là nhân vật cấp chuyên gia. Chỉ một câu nói này thôi đã nói đúng điểm mà trước đó lúc cháu thiết kế công viên Rừng Rậm này đã không tính đến, ngay cả Tập đoàn Viễn Cảnh cũng không ý thức được điểm này.



Không phải là Hạ Tưởng khiêm tốn mà là hắn vẫn chỉ nghĩ kinh doanh ra thị trường mà không suy xét đến làm ăn với chính quyền. Kỳ thật làm ăn với chính quyền rất dễ kiếm, tiền vừa nhiều hơn vừa mau kiếm được hơn.



- Ha ha, tôi chỉ thuận mồm nói vậy thôi, hơi xúc động một chút.



Mã Vạn Chính khoát tay nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ đến à, mau mời vào. Này, muốn uống chút gì không?



Hoàn toàn là thái độ của bà chủ nhà.



Lại là "này". Hạ Tưởng đầu tiên là sửng sốt, sau đó một tia trí nhớ đột nhiên sống lại. Trong kiếp trước, hắn cũng quen không ít phụ nữ, kể cả mấy người thân cận nhất hiện giờ là Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm, thậm chí là cả Tiếu Giai. Nhưng khi ở cùng với hắn, họ đều hoặc gọi thẳng tên hắn hoặc là nói trống không, chỉ có một mình Vệ Tân luôn cố chấp gọi là "này".



Thói quen của một người luôn khó sửa. Hiện tại Vệ Tân bắt đầu xưng hô là "này", thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.



Hạ Tưởng liền hỏi:



- Có phải em hay xưng hô với người khác là "này" như vậy không?



- Không đâu, em rất ít khi nói "này". Em cảm thấy xưng hô như vậy rất gần gũi. Xưng tên hay nói là cục cưng đều không thể biểu lộ được sự thân mật giữa hai người, bởi vậy dùng "này" là tốt nhất.



Vệ Tân vừa nói vừa mở tủ lạnh ra, đưa cho Hạ Tưởng một chai nước tinh khiết lạnh, nói tiếp:



- Này, sao hôm nay anh lại rảnh tới đây thế?



Lời vừa ra khỏi miệng, Vệ Tân đột nhiên sửng sốt, sau đó vẻ mặt khó tin giơ hai tay che miệng, xấu hổ đỏ bừng mặt, lắp bắp nói:



- Em, em, sao em lại gọi anh là "này" nhỉ? Em, em không cố ý, là nói nhầm.



Cô xoay người chạy.



Hạ Tưởng ngồi trên sô pha, nửa ngày không hề động chút nào. Hắn vốn tính kiếp này không gặp mặt Vệ Tân, cũng không muốn dính vào cô nữa, không ngờ vẫn không thể tránh né mà vẫn gặp mặt. Hơn nữa xem ra, Vệ Tân rất có thiện cảm đối với hắn. Thẩm mỹ của một người luôn cố định, rất khó thay đổi. Mặc dù hiện tại Vệ Tân vẫn còn chưa lớn nhưng cô đã là người trưởng thành rồi. Con mắt thẩm mỹ và tiêu chuẩn đánh giá của cô đã hình thành. Chẳng lẽ cô lại thích mình giống như kiếp trước sao?



Không thể hại cô nữa.



Hạ Tưởng không đợi Vệ Tân trở lại, hô to lên:



- Vệ Tân, anh lên lầu ngủ. Khi nào Tổng giám đốc Liên về thì gọi anh nhé.



Cũng không quản Vệ Tân có nghe thấy hay không, hắn cầm lấy chai nước tinh khiết đi lên lầu.



Vệ Tân trốn trong phòng vệ sinh, tim nhảy loạn không ngừng. Cô cũng không biết vì sao mình lại xưng hô với Hạ Tưởng là "này". Chẳng lẽ trong tiềm thức mình đã thích anh ấy? Nhưng thích anh ấy ở điểm gì? Rõ ràng anh ấy là bạn trai của Tổng giám đốc Liên, hơn nữa tuy rằng hình thức dễ nhìn nhưng cũng không thể nói là đẹp trai. Màu da khỏe mạnh nhưng nếu muốn bắt bẻ thì có thể nói là hơi đen.



Nhưng vì sao anh ấy lại có sức hấp dẫn không thể kháng cự như vậy?



Là bởi vì anh ấy đủ thành thục điềm đạm, chắc chắn, đối nhân xử thế tùy ý nhưng không hề mất lễ phép, lại có một mặt hài hước, thú vị sao? Hay là bởi vì chẳng vì sao cả đã khiến mình sinh ra thiện cảm đối với anh ấy? Vệ Tân tưởng tượng lại lần trước bị Hạ Tưởng ôm trộm, không khỏi đỏ mặt, tim đập loạn. Cô không ngờ lần đầu tiên mình được một người đàn ông ôm lại là Hạ Tưởng vô tình chiếm tiện nghi.



Chờ khi tâm tình của cô bình tĩnh trở lại, khi quay lại phòng khách thì đã không thấy bóng dáng Hạ Tưởng đâu. Trong lòng Vệ Tân mơ hồ có một tia mất mát, lại nghĩ đến việc Hạ Tưởng chính là bạn trai của Tổng giám đốc Liên, người đã giúp đỡ mình tốt nhất và nhiều nhất, tâm tình cô như chìm xuống vực sâu.



Đương nhiên Hạ Tưởng không biết tâm tư của Vệ Tân lúc này. Hắn đi vào phòng của mình, vừa thấy bài trí quen thuộc liền cảm giác rất thoải mái, ấm áp, nằm xuống giường liền say sưa đi vào giấc mộng.



Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, hắn xuống lầu, thấy Liên Nhược Hạm và Vệ Tân cũng giống như lần trước, đều đeo tạp dề, bận rộn trong phòng bếp. Hạ Tưởng không kìm nổi cười, hỏi:



- Sao không đánh thức anh dậy?