Quan Thần

Chương 251 : Một mặt yêu nghiệt của Liên Nhược Hạm

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


- Có thể ngủ được bao nhiêu thì cứ ngủ. Hiếm khi thấy anh ngủ ngon như vậy. Cũng vừa lúc cuối tuần, ngủ nhiều cho khỏe.



Vệ Tân giành nói trước, lại liếc Liên Nhược Hạm nói tiếp:



- Tổng giám đốc Liên nói cứ để anh ngủ tới tận tối luôn mới tốt, vừa lúc ở lại cùng ăn tối.



Liên Nhược Hạm đang làm canh, cô xếp mấy cái bát lên bàn, nói với Hạ Tưởng:



- Nếm thử tay nghề của em một chút. Trước kia em bị bắt buộc học nấu nướng không ít, nói là giáo trình thục nữ gì gì đó, lúc ấy còn rất phản cảm, hiện tại mới biết được, học thêm một nghề cũng có nhiều ích lợi.



Hạ Tưởng nhớ lại Mai Hiểu Lâm cũng nhắc tới giáo dục thục nữ. Xem ra trong các đại gia tộc chân chính, việc bồi dưỡng con cái cực kỳ được chú ý, đều có một số tri thức và kỹ năng bắt buộc phải học. Bởi vậy nghĩ đến con cái nhà giàu ở kiếp sau, ngoại trừ tiêu xài và kiêu ngạo thì chỉ có hai bàn tay trắng, vậy mà còn tự xưng là giàu có, thật sự vừa buồn cười vừa buồn bực.



Cái gọi là nhà quyền quý không phải cứ có tiền là có thể xưng là nhà quyền quý. Nhà quyền quý là nhà có thế lực, có gia môn gia quy, mà càng quan trọng hơn là phải có gia giáo. Không có gia giáo và quy củ của đại gia tộc mà chỉ có tiền, vậy chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi.



Muốn trở thành nhà quyền quý thường cần rất nhiều thế hệ tích lũy của cải và tri thức lắng đọng thành. Mà nhà quyền quý từ trước tới giờ đều là gia quy rất nghiêm ngặt, khó sửa đổi. Cũng chính vì vậy, Hạ Tưởng mới biết giữa hắn và Liên Nhược Hạm cách xa nhau trăm núi ngàn sông, cũng giống như huyện Bá và Bắc Kinh trước khi nối thông đường núi, xa cách vô cùng.



Hạ Tưởng được Liên Nhược Hạm và Vệ Tân ân cần chiêu đãi, ngồi ghế chủ tọa ăn cơm, hưởng thụ đãi ngộ của ông chủ gia đình.



Sau khi ăn xong. Hạ Tưởng lại giống lần trước, đi tản bộ với Liên Nhược Hạm.



Liên Nhược Hạm lớn mật và thuần thục khoác tay hắn, ngả đầu vào vai hắn, khẽ nói:



- Hai người với nhau thật là tốt...



Nàng tiên từng trong trẻo như mặt trăng trên bầu trời đêm, vừa thanh cao vừa lạnh lùng, hiện tại đã hoàn toàn rơi vào trần gian, trở thành một con chim nhỏ nép mình vào Hạ Tưởng như một thiếu nữ bình thường nhất. Hạ Tưởng vuốt tóc cô, cười nói:



- Không ngờ em cũng có lúc dịu dàng như thế này. Nhớ lại lúc lần đầu tiên em lái Land Rover, kiêu ngạo hoành hành ở thảo nguyên, sao có thể nghĩ đến em và anh lại có ngày hôm nay?



- Em có thể ngay từ khi thấy em lần đầu tiên, anh đã bắt đầu có chủ ý xấu đối với em, chủ định đánh cắp trái tim em.



Liên Nhược Hạm cũng học được bài đá bóng, lập tức đổ hết trách nhiệm lên đầu Hạ Tưởng.



- Không phải chứ!



Hạ Tưởng tỏ vẻ cường điệu:



- Cực kỳ oan uổng. Quả thật là em hủy sự trong sạch của anh. Anh là một người đàn ông đường đường chính chính, phóng khoáng tự nhiên, sao có thể làm loại việc lén lút như thế được.



- Sao lại không chứ? Đừng có dám làm không dám nhận.



Liên Nhược Hạm vẻ mặt quật cường, nghiêm mặt nhìn thẳng vào Hạ Tưởng:



- Anh đã lợi dụng em rất nhiều lần, đừng tưởng rằng em không biết. Em chỉ thấy anh là đứa con nít ranh nên mới nhường anh xem anh chơi thế nào thôi, muốn xem anh có thể thông minh tới khi nào.



- Vậy có phải cho đến giờ anh vẫn thông minh không?



Hạ Tưởng thấy khuôn mặt của Liên Nhược Hạm chìm trong ráng chiều, hiện lên một vẻ đẹp thánh khiết khiến người ta say mê, không kìm nổi xúc động cúi xuống hôn lên trán cô.



Liên Nhược Hạm đỏ mặt, tuy nhiên vẫn đánh bạo nói:



- Có bản lĩnh thì hôn lên môi em này!



Hôn môi là loại chuyện mà bất cứ người đàn ông nào cũng có bản lĩnh, Hạ Tưởng cũng không ngoại lệ. Hắn không chút do dự cúi xuống hôn, bỗng nhiên thấy mắt bị che, Liên Nhược Hạm nhảy sang bên cạnh, giơ tay ra chặn miệng Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cảm thấy trong miệng có cái gì đó, đưa tay lên bắt thì Liên Nhược Hạm đã nhảy tránh đi.



- Cái gì vậy?



Hạ Tưởng cảm giác thấy miệng dinh dính, còn có mùi thơm. Hắn giơ tay lên sờ xem, lại thấy tay toàn màu đỏ. Hắn hoảng sợ:



- Máu của ai?



Nhưng hắn lập tức cảm thấy không đúng, máu không dính như vậy, cũng không thơm như vậy. Hắn liền bật đuổi theo Liên Nhược Hạm, vừa đuổi vừa hô:



- Đứng lại, đừng chạy! Đây là cái gì? Mau nói cho anh.



- Ngốc thế, là son môi!



Liên Nhược Hạm chạy vào trong rừng cây, không thấy bóng dáng đâu cả.



- Em bôi son môi lên miệng anh làm gì?



Hạ Tưởng khó hiểu. Nếu muốn trêu ghẹo thì hẳn là nên dùng kẹo cao su gì đó chứ, sao lại cố tình dùng son môi?



- Bôi son vào mặt anh, cho anh không còn mặt mũi gặp người khác nữa.



- Biện pháp không tốt, anh rửa sạch ngay.



- Anh dám!



Giọng nói uy hiếp của Liên Nhược Hạm truyền tới từ trong rừng:



- Em cũng bôi cả son lên người anh. Nếu anh trở về tìm cô bé Lê, khẳng định sẽ không thể giải thích được.



- Em xấu quá đi mất. Anh ăn mặc thế này làm sao ra khỏi cửa được chứ?



Hạ Tưởng dở khóc dở cười.



- Không hề gì. Tối nay em đưa anh đi chợ, mua cho anh mấy bộ mới.



Bị lừa, hóa ra Liên Nhược Hạm đã tính toán kế hoạch từ trước. Hạ Tưởng đành phải nhận thua:



- Được rồi, hôm nay anh vốn không có tính toán gì. Em thì chỉ toàn nghĩ chuyện xấu thôi. Quần áo mới cũng không cần mua đâu, tắm rửa qua là được.



Liên Nhược Hạm xuất hiện từ sau một thân cây, vẻ mặt đắc ý:



- Anh tính kế em, chẳng lẽ em không thể tính kế anh một lần sao? Quần áo mới thì vẫn phải mua, không mua không được. Nếu anh không nghe lời, em xé nát hết quần áo trên người anh.


- Hơi hơi.



- Xứng đáng!



Liên Nhược Hạm rốt cục mỉm cười đắc ý, sau đó nhanh chóng mặc quần áo, đẩy cửa đi ra:



- Anh cứ chờ cơ hội lần thứ ba đi, khẳng định sẽ có. Tối nay cứ nằm mơ mộng đẹp đi.



- Còn yêu quái hơn cả yêu tinh, còn yêu nghiệt hơn cả yêu quái!



Hạ Tưởng nằm ôm gối, lăn qua lộn lại gần như không thể ngủ được. Trong lòng hắn cũng không biết là tức gì Hạ Tưởng gây ra ác mộng cho mình hay là tự cảm thấy đáng thương vì quen nhiều mỹ nữ nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Vừa nghĩ tới bác Tào thật sự phải tới thành phố Bảo, Tào gia sẽ do hắn chiếu cố, hắn và cô bé Lê sẽ gia tăng nhiều cơ hội, còn có thể bắt lấy cô bé bất cứ lúc nào.



Tuy nhiên, Liên Nhược Hạm đã nói, trước khi cô giao mình cho hắn, không cho phép hắn bắt cô bé Lê. Hạ Tưởng lại ủ rũ. Nghĩ kỹ lại chuyện xảy ra hôm nay, hắn càng thêm kết luận khẳng định là Liên Nhược Hạm cố ý làm hại hắn. Một mặt là không thể giải thích được với gia tộc, về phương diện khác thì cũng là cố tình không cho hắn dính vào cô bé Lê. Cô không cho hắn, hắn đành phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không được phát sinh chuyện gì với cô bé Lê trước cô.



Thật là số khổ. Hạ Tưởng lăn qua lộn lại, mãi mới ngủ lúc nào không biết.



Hôm sau là chủ nhật, tuy rằng Liên Nhược Hạm không cho hắn nhưng lại quấn quýt lấy hắn, không cho hắn đi. Hạ Tưởng không chịu nổi cô cầu xin, lại đồng ý ở với cô nửa ngày nữa, không ngờ vừa quá 9 giờ, Tống Triêu Độ lại gọi điện thoại tới.



Tống Triêu Độ chủ động gọi điện thoại cho hắn khiến Hạ Tưởng giật mình, nghĩ đã xảy ra đại sự gì, vội vàng nghe điện thoại.



Thì ra Tống Nhất Phàm thi học kỳ xong, nghỉ ở nhà, nhàn rỗi không có việc gì thì nhớ tới Hạ Tưởng lâu rồi không tới chơi với cô, liền muốn Tống Triêu Độ gọi điện thoại bảo Hạ Tưởng tới. Tống Triêu Độ sao có thể đồng ý. Hạ Tưởng đang ở huyện An mà không phải ở thành phố Yến. Hơn nữa, Hạ Tưởng cũng không có nghĩa vụ dỗ con gái thay cho ông ta, bởi vậy Tống Triêu Độ vẫn không gọi điện thoại. Hôm nay Tống Nhất Phàm nổi giận, nói nếu Hạ Tưởng không đến thăm cô, cô phải đi nắm tay một đứa con trai khác, Tống Triêu Độ sốt ruột mới vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Tưởng.



- Tiểu Hạ, có thời gian thì tới nhà tôi ngồi một chút. Gần đây không gặp mặt, muốn tâm sự với cậu.



Tống Triêu Độ tạm dừng một chút, lại bổ sung một câu:



- Nhất Phàm cũng muốn gặp cậu.



Hạ Tưởng cũng muốn gặp Tống Triêu Độ. Vốn hắn đã nghĩ thông qua Lý Đinh Sơn để gặp mặt Tống Triêu Độ bởi vì có một số việc cần phải gặp mặt trực tiếp nói chuyện mới được. Nhưng nếu Tống Triêu Độ đã gọi điện thoại tới, vậy hắn liền thuận thế đồng ý:



- Vừa lúc tôi đang ở thành phố Yến, nửa giờ nữa tôi sẽ tới.



Liên Nhược Hạm tuy rất tùy hứng nhưng chưa bao giờ ngăn cản Hạ Tưởng làm công việc, liền vẫy tay từ biệt Hạ Tưởng:



- Khi quay về huyện An nhớ gọi điện thoại cho em. Quên đi, gọi hay không tùy anh, nhưng đừng quên an ủi cô bé Lê là được.



Cũng may, Liên Nhược Hạm vẫn quan tâm tới cô bé Lê. Tuy rằng xuất thân của cô rất tốt, điều kiện rất cao nhưng dù sao cũng là cô bé Lê quen với Hạ Tưởng trước, cô và cô bé Lê lại chơi thân với nhau, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy mình bị đuối lý.



Không bao lâu Hạ Tưởng đã tới nhà Tống Triêu Độ. Vừa dừng xe xong, đã thấy Tống Nhất Phàm từ bên ngoài đi vào, vừa thấy hắn liền kinh ngạc kêu lên:



- Hạ ca ca, anh lại phơi nắng đen thui rồi.



Tống Nhất Phàm mặc váy ngắn, bên trên là áo đồng phục học sinh, lộ ra cặp đùi trắng mịn. Xét trong những cô gái mà Hạ Tưởng đã gặp, cô quả thật là người trắng nhất, trắng mịn như phấn điêu ngọc mài vậy. Kỳ thật Hạ Tưởng cũng không phải quá đen, tuy nhiên nếu đặt bên cạnh Tống Nhất Phàm thì quả thật tạo thành hình ảnh tương phản mãnh liệt.



Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười nói:



- Không phải là anh đen mà là em quá trắng. Da của em sao tốt vậy? Thời tiết nắng nóng như thế, vậy mà không hề đen chút nào.



Tống Nhất Phàm hừ một tiếng:



- Đừng có nói lời vô dụng, em cũng không thèm để ý tới anh.



- Vì sao thế?



Hạ Tưởng trêu cô:



- Gần đây anh không gặp em, khẳng định cũng không làm gì để em giận.



- Đúng là bởi vì anh không đến gặp em cho nên em mới giận.



Tống Nhất Phàm bĩu đôi môi nhỏ nhắn, bất mãn lườm Hạ Tưởng mấy lần, nói:



- Lớp em có một nam sinh rất đáng ghét, luôn viết thư cho em, nói muốn làm anh trai của em. Em nói với hắn là em đã có anh trai rồi, hắn vẫn không tin, muốn chính mắt thấy mới được. Anh nói em có anh trai hay không thì liên quan gì tới hắn chứ? Thật là...



Tống Nhất Phàm sắp lên trung học, kỳ thật cũng coi như thiếu nữ. Học sinh mới cấp hai mà đã bắt đầu yêu cũng không phải là ít. Hạ Tưởng liền khuyên cô:



- Nam sinh tỏ vẻ thích nữ sinh cũng là hiện tượng bình thường. Tuy nhiên hiện tại tầm mắt em còn rất hạn hẹp, nếu thích một người chỉ có thể chứng minh ánh mắt hiện tại của em. Có lẽ chờ sau khi em lên đại học mới phát hiện, hóa ra những người ưu tú hơn thì phải chờ càng lớn lên mới có thể biết được.



- A, cách nói của anh khá kỳ quái. Vì sao không thể sớm biết những người ưu tú chứ?



- Đạo lý rất đơn giản. Học sinh tiểu học có số lượng nhiều nhất, sau đó tới cấp hai, cấp ba, thậm chí đại học, tầng tầng chọn lọc, tầng tầng đào thải, tự nhiên là càng về sau càng ít người hơn nhưng cũng càng ưu tú hơn



Hạ Tưởng bỗng nhiên có cảm giác mình có năng khiếu làm thầy giáo, bản lĩnh dụ dỗ trẻ nhỏ cũng là hạng nhất.



- Em hiểu rồi. Ý của Hạ ca ca là để em chờ thêm một chút, về sau lên đại học càng có nhiều nam sinh ưu tú cho em lựa chọn, đúng không?



Tống Nhất Phàm cười giảo hoạt.



Ý tứ đúng là như vậy, nhưng cô nói cũng hơi cường điệu hóa quá. Hạ Tưởng cũng chỉ có thể gật đầu miễn cưỡng đồng ý:



- Đạo lý cũng không khác biệt lắm.



- Cũng không đúng. Không phải là em đã quen anh rất sớm đó sao? Chẳng phải là anh rất ưu tú đó sao?



Tống Nhất Phàm nháy mắt, dáng vẻ đắc ý vô cùng đáng yêu



- Chẳng lẽ anh không thừa nhận mình là một người đàn ông ưu tú?



Không phải Hạ Tưởng không rõ mà thật sự là thế giới này biến hóa quá mau. Sao bất kể là Tào Thù Lê hay Liên Nhược Hạm, thậm chí là còn ít tuổi như Tống Nhất Phàm đều là những cô gái thông minh, tinh quái như vậy chứ?



Hạ Tưởng liền sờ mũi:



- Anh cũng không tính là quá ưu tú chứ? Về sau chắc chắn em sẽ gặp những người đàn ông còn ưu tú hơn anh rất nhiều.



Tống Nhất Phàm chắp tay sau lưng đi lên lầu. Cô đi phía trước Hạ Tưởng, eo nhỏ, mông đầy đặn, chân dài, đúng là độ tuổi như hoa như ngọc, đã bắt đầu lộ ra vẻ xinh đẹp và phong thái của một thiếu nữ thanh xuân. Hạ Tưởng vừa ngẩng đầu lên liền đập ngay vào mắt lại những đường cong duyên dáng ở cái eo nhỏ và cặp mông đầy đặn của cô.