Quan Thần

Chương 256 : Biểu lộ trung tâm với Tống Triêu Độ

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Trong lòng người có tiền là cầu phúc cầu trường thọ, cũng chẳng phải tính trước sau khi chết, cho nên không bán được cũng là chuyện trong tình lý. Nghĩ lại đời sau cũng không biết ai là người đã khai phá Tây Thủy thành khu nghĩa địa, Hạ Tưởng cảm thấy người đó thật tinh mắt, không chừng đó là một thầy phong thủy.



- Nếu núi Tây Thủy giao cho tập đoàn Đạt Tài khai phá, gặp phải loại tình huống này tập đoàn Đạt Tài có phương pháp đối phó hay không?



Cao Kiến Viễn đột nhiên hỏi một câu.



Hạ Tưởng hiểu được Cao Kiến Viễn đã tuyệt vọng muốn thử bằng mọi cách, hắn muốn mượn lời mình dò hỏi ý kiến của nhân sĩ trong ngành của tập đoàn Đạt Tài, xem thử xem có kế sách khởi tử hồi sinh nào hay không. Hắn cũng thuận nước đẩy thuyền nói:



- Đợi hôm nào đó tôi hẹn Thẩm Lập Xuân gặp mặt, thỉnh giáo hắn một chút. Nếu là việc của Kiến Viễn, nên giúp thì giúp, mặc kệ có hiệu quả hay không chỉ hi vọng có thể tận lực giảm thiểu tổn thất.



- Cám ơn cậu, Hạ Tưởng.



Cao Kiến Viễn chân thành nói:



- Có chuyện gì cần tôi giúp cứ việc nói, không cần khách khí.



Nghiêm Tiểu Thì chen vào nói:



- Đúng vậy, Phó chủ tịch Hạ giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy, chúng tôi quả thật đã không giúp ngài được điều gì. Ở huyện An công tác có thuận lợi không?



Cô lại nhìn sang Cao Kiến Viễn:



- Kiến Viễn ở huyện An có người quen nào không?



Cao Kiến Viễn lắc đầu:



- Không có, tôi không cảm thấy hứng thú đối với chuyện trong quan trường. Bí thư của huyện An là Lý Đinh Sơn, có ông ta ở đó Hạ Tưởng sẽ không bị bắt nạt.



Chẳng lẽ Cao Kiến Viễn không biết Lệ Triều Sinh? Nói như vậy Lệ Triều Sinh là người của Phạm Duệ Hằng? Hạ Tưởng lại cười:



- Kiến Viễn chí hướng rộng lớn, chỉ bằng sức lực một người lăn lộn thương trường khiến cho người ta bội phục. Đúng rồi, lần trước gặp Văn Dương một lần ở Tụ Hiền sơn trang, lâu rồi không có tin tức của anh ta, anh ta bây giờ vẫn tốt chứ?



- Văn Dương à...



Cao Kiến Viễn cười đầy thâm ý, liếc nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái.



Nghiêm Tiểu Thì biết rõ ràng liền tiếp lời nói:



- Văn Dương bởi vì tham ô tiền công, bị kết án chung thân.



- Thật không ngờ Văn Dương lại là loại người như vậy!?



Hạ Tưởng vô cùng kinh ngạc, đương nhiên điều là hắn kinh ngạc thật sự không phải là mức án của Văn Dương mà là thủ đoạn tàn nhẫn của Cao Kiến Viễn. Hạng mục màn hình tinh thể lỏng thất bại, lấy Văn Dương làm dê thế tội! Văn Dương xem như là bị trừng phạt đúng tội, chẳng qua dù sao hắn cũng là người nắm giữ không ít bí mật không ai biết của Cao Kiến Viễn.



Nói ví dụ như, mười triệu tài chính của Cao Kiến Viễn là từ đâu mà có, với sự khôn khéo của Văn Dương hắn nhất định không cam lòng bị Cao Kiến Viễn đâm cho một đao. Chẳng qua hắn không có cơ hội để nói, nếu như có thể cho hắn một cơ hội công bố, hắn nhất định sẽ nắm lấy thật chặt không chịu buông ra. Hạ Tưởng âm thầm hạ quyết tâm.



Bữa ăn mãi đến chín giờ mới kết thúc, Hạ Tưởng không tìm được cơ hội hỏi xem Từ Đức Tuyền rốt cuộc là người của ai, hắn sợ khiến cho Cao Kiến Viễn đề phòng. Hơn nữa Cao Kiến Viễn không có hứng thú nói chuyện, cũng may có Nghiêm Tiểu Thì ở bên cạnh khơi chủ đề, cũng không xem là chán ngắt. Khi mọi người chuẩn bị rời đi, Hạ Tưởng mang theo chút tiếc nuối đứng dậy chào tạm biệt, Cao Kiến Viễn tiễn hắn ra cửa, Nghiêm Tiểu Thì đưa hắn lên xe.



Hạ Tưởng khởi động xe, chuẩn bị rời đi thì điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì vang lên. Bãi đậu xe cách của hàng một đoạn, thời tiết lại nóng, Nghiêm Tiểu Thì liền mở cửa xe ngồi lên, cười nói:



- Thời tiết nóng quá, tôi nhờ một lát, ngồi trong xe anh mát một chút, nghe cuộc điện thoại.



Hạ Tưởng khởi động điều hòa, thấy Nghiêm Tiểu Thì nghe điện thoại cũng không tránh hắn, hắn cũng không cần phải xuống xe chịu nóng, ngồi yên ở đó. Nghiêm Tiểu Thì sau khi nghe điện thoại, đầu tiên là nói vài câu, bỗng kinh ngạc cao giọng nói:



- Bằng hữu của Trưởng ban thư ký Từ? Một vị thường ủy huyện An?



Theo bản năng cô liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, chẳng qua vẫn không có ý tránh Hạ Tưởng, lại nói:



- Một vị bí thư đảng ủy của một xã thì có bao nhiêu tiền? Hắn sao có thể một lần mua hết năm cái biệt thự? Được, mặc kệ, nếu hắn đã muốn mua vậy để hắn chọn, coi như là một vị khách sộp đi? Cũng cho hắn một chút ưu đãi thích hợp...
Vậy ở kiếp này, để bản thân trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo Cao Thành Tùng đi!



- Chuyện này còn phải phá kích từng vòng bên ngoài, chúng ta đồng thời ra tay khiến cho Cao Thành Tùng ứng phó đến mệt mỏi, cuối cùng tự lòi đuôi ra.



Nụ cười nở trên mặt Tống Triêu Độ, từ lúc Hạ Tưởng biết ông ta tới nay chưa từng nhìn thấy ông ta vui vẻ như vậy, ông ta tiếp tục nói:



- Tiền vốn thứ nhất của Cao Kiến Viễn là mượn từ thành phố Chương Trình, bên trong mặc dù làm rất bí mật còn cố ý vòng xuống phía nam thông qua một công ty, nhưng chỉ cần ghi lại là có thể điều tra ra rõ ràng. Số tiền này là do Thẩm Phục Minh tự mình chỉ thị để ngân hàng xóa đi, vì vậy cậu tiếp tục âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh, tôi trước hết sửa sang lại một phần tài liệu khiến cho Thẩm Phục Minh ăn không ngon ngủ không yên, trước đẩy ngã Thẩm Phục Minh, chặt đi một cánh tay của Cao Thành Tùng.



- Sau Thẩm Phục Minh, chắc hẳn là đến Vũ Phái Dũng!?



Hạ Tưởng thấy niềm vui của Tống Triêu Độ là phát từ sự hưng phấn trong lòng, biết ông ta đợi thời khắc này đã rất lâu rồi. Nếu Tống Triêu Độ nói muốn chặt đi cánh tay đắc lực của Cao Thành Tùng trước, vậy thì bước tiếp theo nhất định là khai đao với Vũ Phái Dũng. Bởi vì Tống Triêu Độ đã nắm được tài liệu về Vũ Phái Dũng, không bắt Vũ Phái Dũng ông ta sao có thể cam tâm.



Quả nhiên Tống Triêu Độ khẽ gật đầu cười:



- Vũ Phái Dũng không biết thu liễm, căn cứ vào chứng cứ đang có trong tay tôi cũng đã đủ cho hắn cả đời không trở mình được, nhưng trước khi có một sự kiện trọng đại thu hút toàn bộ tinh lực của Cao Thành Tùng vẫn không thể động đến Vũ Phái Dũng; vừa động Vũ Phái Dũng, Cao Thành Tùng nhất định sinh lòng cảnh giác. Cao Thành Tùng là Bí thư tỉnh ủy, ở thủ đô mà không gật đầu thì lão sẽ không rơi đài. Cho nên trước khi động Vũ Phái Dũng phải thăm dò phản ứng của thủ đô trước. Nếu như thủ đô ngầm đồng ý cho chúng ta động Vũ Phái Dũng, vậy chẳng khác nào bên trên cũng muốn cảnh cáo Cao Thành Tùng một chút!



Hạ Tưởng biết Cao Thành Tùng chắc chắn sẽ ngã, Tống Triêu Độ lại không biết. Hạ Tưởng cũng biết vận may của Cao Thành Tùng sẽ không được quá lâu, chẳng qua hắn chỉ đi trước châm một mồi lửa mà thôi. Phỏng chừng bây giờ ở thủ đô cấp trên đã có ý kiến với Cao Thành Tùng rồi, nhưng bởi vì có người giúp đỡ, hơn nữa không có chứng cứ xác thực chứng minh hành vi phạm pháp của Cao Thành Tùng, cho nên dù cấp trên có người vô cùng bất mãn với Cao Thành Tùng cũng tìm không được lý do động đến lão. Hạ Tưởng đã nghĩ, vậy để hắn và Tống Triêu Độ chế tạo một cơ hội cho nhân vật cấp trên bắt Cao Thành Tùng.



- Được, tôi nghe Trưởng ban Tống, sau khi trở về tiếp tục giám sát Lệ Triều Sinh không bỏ. Còn có một việc hi vọng Trưởng ban Tống suy nghĩ kỹ một chút...



Hạ Tưởng cầm tài liệu của Tống Triêu Độ chỉ vào tên Phùng Húc Quang trên tài liệu, nói:



- Phùng Húc Quang là bạn tốt của tôi, hắn phân cổ phần cho Cao Kiến Viễn cũng là việc bất đắc dĩ, hi vọng có thể nghĩ biện pháp cho hắn ra ngoài. Còn một điểm nữa, mặc dù tôi đã đáp ứng Phó chủ tịch tỉnh Mã nhưng tôi vẫn muốn tiết lộ cho Trưởng ban Tống biết, Phùng Húc Quang là cháu ruột của Phó chủ tịch tỉnh Mã!



- Cái gì?



Tống Triêu Độ luôn vững chãi như núi cũng chấn động:



- Thật hay giả? Tiểu Hạ, việc này không thể nói giỡn được.



- Tôi không hay nói giỡn, hơn nữa ở trước mặt ngài từ trước đến nay tôi chưa bao giờ dám đùa giỡn!



Hạ Tưởng trịnh trọng nói:



- Ngài cho rằng Phó chủ tịch tỉnh Mã vì sao lại biết tôi, có thể tín nhiệm tôi, có thể để tôi truyền lời với ngài? Đó là bởi vì ông ta gặp lại được biết người nhà là tôi một tay thúc đẩy mà thành.



Hạ Tưởng đơn giản kể lại chuyện hắn an bài cho Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính gặp mặt nhau. Cho dù Tống Triêu Độ tự cho mình kiến thức rộng rãi, lăn lộn trong quan trường nhiều năm cũng có độ trầm ổn nhất định, nhưng nghe Hạ Tưởng nói xong vẫn rất chấn động.



Im lặng khoảng năm phút, Tống Triêu Độ mới phục hồi lại, thản nhiên cười:



- Việc này càng ít người biết càng tốt, nếu không Phó chủ tịch tỉnh Mã sẽ có cái nhìn với cậu. Nếu cậu tin tưởng tôi, nói thật với tôi, tôi cũng cho cậu một lời hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không truyền việc này ra ngoài.



Tống Triêu Độ bày tỏ tin tưởng đối với lòng trung thành của Hạ Tưởng, chẳng qua sự việc Phùng Húc Quang ông ta có cái nhìn khác:



- Ta đề nghị, để Phùng Húc Quang mau chóng phân rõ ranh giới với Cao Kiến Viễn, trả cho Cao Kiến Viễn một số tiền thu lại cổ phần đã chia lúc trước; sau này vạn nhất xảy ra chuyện gì ta cũng có thể nghĩ biện pháp che dấu đi. Hiện tại Cao Kiến Viễn chẳng phải đang cần tiền sao? Một khoản tiền lớn hắn chắc sẽ không từ chối đâu.



Đây là một biện pháp hay, Hạ Tưởng tán thành biện pháp này của Tống Triêu Độ, cho rằng trong tính bảo thủ của ông ta lại có sự bố trí chặt chẽ chu đáo, quả thực có cái nhìn toàn cục vượt xa người thường.



- Tốt, việc này nghe theo ngài, tôi sẽ đề nghị với Phùng Húc Quang. Mặc khác, nếu như tài liệu về Lệ Triều Sinh chuyển đến Ủy ban kỷ luật huyện và Ủy ban kỷ luật thành phố mà không trả lời thì phải làm sao?



Đây cũng là việc mà Hạ Tưởng lo lắng nhất.



- Chủ nhiệm Tần Thác Phu ở Ủy ban kỷ luật thành phố tính tình ngay thẳng, không kéo bè kết đảng, ông ta không quan hệ thân cận với bất kỳ ai. Chính vì vậy tôi nghĩ nếu tài liệu là đúng sự thật thì cứ để cho ông ta xem, ông ta nhất định sẽ điều tra đến cùng.



- Sợ là tài liệu gửi đi còn chưa tới được tay ông ta thì đã bị bọn cấp dưới ngăn lại rồi.



Lo lắng của Hạ Tưởng không phải là không có lý, trên quan trường có rất nhiều kẻ lừa trên gạt dưới, ai cũng không dám đảm bảo trong Ủy ban kỷ luật thành phố không có người của Lệ Triều Sinh hay Từ Đức Tuyền.