Quan Thần

Chương 257 : Tính toán của Thịnh Đại

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Đột nhiên Tống Triêu Độ mắt sáng ngời, vỗ bàn nói:



- Tôi nhớ ra rồi, quan hệ cá nhân giữa Tần Thác Phu và Vương Bằng Phi không tệ, hai người này thường xuyên qua lại đánh bài với nhau. Hình như cậu có qua lại với Phó bí thư Vương, có thể nghĩ biện phạm.



Hạ Tưởng hiểu ý mỉm cười.



Cuối cùng Hạ Tưởng ở lại Tống gia ăn cơm trưa, hắn không ở lại cũng không được bởi vì sau khi Tống Nhất Phàm tỉnh lại, giữ hắn ở lại không cho đi, còn bắt hắn đi đôi dép lê cô mua đi lại vài vòng để cô nhìn xem có đẹp hay không. Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải để cô bài bố một phen.



Hạ Tưởng cuối cùng thương nghị xong với Tống Triêu Độ, mỗi người tự ra tay, tiêu diệt từng bộ phận, hai người một sáng một tối chặt gãy cánh tay của Cao Thành Tùng.



Rời khỏi Tống gia, Hạ Tưởng liền gọi điện cho Phùng Húc Quang, để cho hắn tìm cơ hội, nhìn xem có thể thuyết phục Cao Kiến Viễn bán lại cổ phần trong công ty hay không, cũng cường điệu lên rằng việc này rất quan trọng. Phùng Húc Quang trầm mặc một lát rồi nói:



- Tôi tin tưởng phán đoán của chú, lão đệ, tôi sẽ suy nghĩ thận trọng.



Đầu tuần đi làm, trên hội nghị ủy ban thường vụ Thịnh Đại nói:



- Sau khi phó chủ tịch Dương tiếp quản mảng du lịch, du lịch của huyện An ngoại trừ khoản đầu tư do phó chủ tịch tiểu Hạ kéo tới ra thì không có thêm điều gì mới mẻ nữa. Mặc dù nhà đầu tư đang xây dựng thêm thắng cảnh nhưng cơ bản đều là chiến tích lúc trước của Hạ Tưởng. Sau khi phó chủ tịch Dương tiếp nhận, chẳng những bị bí thư Lý điểm danh phê bình một lần, còn khiến cho nhà đầu tư vô cùng bất mãn với phương pháp làm việc của ông ta, hi vọng phó chủ tịch Dương cải tiến phương pháp làm việc, cần có thái độ làm việc nghiêm túc, tạo ra một hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp cho các nhà đầu tư.



Sau khi bị Thịnh Đại phê bình một trận, Phó chủ tịch Dương mặt đỏ bừng muốn phản bác, há miệng vài lần nhưng lại không nói được ra lời. Cường Giang Hải nhìn ra được, Thịnh Đại nhằm vào Khâu Tự Phong, thay Hạ Tưởng bày tỏ bất bình. Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng không thể nói gì, bởi vì những gì Thịnh Đại đều là sự thật. Phó chủ tịch Dương năng lực có hạn, hiện tại hắn là Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý mảng du lịch, đáng tiếc bây giờ không chỉ nhà đầu tư không chào đón hắn, Bí thư Lý không thích hắn, ngay cả Trưởng phòng Du lịch Nhâm Vu Hải cũng thường xuyên tỏ vẻ bất mãn, nói bóng nói gió rằng Phó chủ tịch Dương chẳng những không làm được việc mà còn rất nhiễu chuyện.



Khâu Tự Phong cũng biết Thịnh Đại nói là sự thật, từ góc độ có lợi cho công việc mà nói quả thật Hạ Tưởng càng thích hợp quản mảng du lịch hơn so với Dương Đức Hoa, nhưng trong quan trường chẳng phải cứ có năng lực là nhất định có thể lên làm việc. Hạ Tưởng là người của Lý Đinh Sơn, lại có quan hệ mờ ám với Mai Hiểu Lâm khiến hắn rất kỳ quái và tức giận, để Hạ Tưởng nhận lại mảng du lịch, không có cửa đâu!



Chẳng qua Dương Đức Hoa cũng quá kém cỏi đi, sau khi tiếp nhận làm loạn lên thành đoàn, còn khiến cho Bí thư Lý điểm danh phê bình. Bí thư Lý đang lo lắng tìm không được nhược điểm của hắn, hắn thì tốt rồi, tự mình đưa tới cửa, không ai dạy chẳng lẽ còn muốn khen thưởng? Khâu Tự Phong tức giận không có chỗ để xả, nói:



- Lão Thành nói cũng đúng, chủ tịch Đức Hoa cũng đã cao tuổi, có thể đầu óc không còn linh hoạt như người trẻ tuổi. Chẳng qua lão đồng chí có cái hay của lão đồng chí, đó chính là làm việc cẩn thận đến nơi đến chốn. Chủ tịch Tiểu Hạ đi tuyến đầu, đợi đến khi định hạ giang sơn giao lại cho chủ tịch Đức Hoa, vừa vặn là nhân tuyển tốt nhất để giữ giang sơn. Chỉ có điều, chủ tịch Đức Hoa cũng nên nghiêm khắc yêu cầu bản thân, học tập nhiều mới có thể tiến bộ...



Hạ Tưởng chỉ cúi đầu, không nói lấy một lời. Kỳ thật suy nghĩ của hắn không ở trên hội nghị mà đang suy nghĩ, trong vòng một tuần nếu như không có bất kỳ tin đồn nào về Lệ Triều Sinh được truyền ra, điều này cho thấy các ban ngành kỷ luật hai cấp huyện thành phố đều có người của Lệ Triều Sinh.



Cường Giang Hải thấy bộ dạng như không có việc gì của Hạ Tưởng, trong lòng càng thêm tức giận, bất âm bất dương nói:



- Phó chủ tịch Hạ ở phương diện văn hóa giáo dục, vệ sinh hình như cũng không làm gì cả, chỉ làm một lần kiểm tra sức khỏe miễn phí cho học sinh tiểu học trong thị trấn, công việc qua loa đại khái không có bao nhiêu lợi ích thiết thực. Không biết tiếp theo ngài có dự định gì không?



- Có kế hoạch tôi sẽ kịp thời báo cáo công tác với chủ tịch Khâu.


- Ý tưởng của Phó chủ tịch Thịnh vô cùng mới mẻ, tôi cảm thấy nếu như tôi ra mặt, từ thành phố Yến tìm một nhà đầu tư đến khu du lịch đầu tư xây dựng làng du lịch, cơ hội thành công là rất lớn.



Lời này vừa nói ra không chỉ Thịnh Đại vui sướng ra mặt mà Lý Đinh Sơn cũng mỉm cười liên tục gật đầu.



- Chẳng qua tôi còn có một ý tưởng càng kinh người hơn, muốn báo cáo với Bí thư Lý và Phó chủ tịch Thịnh một chút.



Hạ Tưởng mang theo vẻ mặt khiêm tốn và cẩn thận. Có Thịnh Đại ở đây hắn không muốn để cho Thịnh Đại nhìn thấy thái độ tự nhiên tùy tiện của hắn khi ở trước mặt Lý Đinh Sơn, nếu không để cho người khác biết được còn cho rằng hắn không tôn trọng lãnh đạo, như vậy sẽ không tốt.



- Nói xem nào.



Lý Đinh Sơn không nghĩ nhiều như vậy, vô cùng tùy ý hỏi một câu, hoàn toàn không có tác phong của cấp trên đối với cấp dưới.



Thịnh Đại là kẻ có tâm cơ, trong lòng hiểu rõ quan hệ giữa Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng không đơn thuần là thượng cấp và hạ cấp, giữa hai người bọn họ còn có một loại cảm tình và ăn ý như bạn bè. Thịnh Đại lại nhớ tới lời đồn Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng bắt tay sửa trị Lưu Thế Hiên ở huyện Bá, trong lòng âm thầm may mắn cũng may bản thân hợp tính Hạ Tưởng, cũng xem như dựa vào Bí thư Lý, nếu không chẳng may không cẩn thận lựa chọn là địch nhân của hai người bọn họ, sợ rằng không có kết quả tốt.



Thịnh Đại vội vàng gật đầu:



- Ý kiến của Phó chủ tịch Hạ nhất định không kém, mau nói.



Hạ Tưởng thấy thái độ của Thịnh Đại có sự biến hóa vi diệu, trong lòng thầm nghĩ Thịnh Đại cũng là người có ánh mắt, nhìn ra được mối quan hệ không tầm thường giữa mình và Bí thư Lý, hắn lại khiêm tốn cười nói:



- Kỳ thật ý tưởng của tôi đó là để cho Phó chủ tịch Thịnh đi theo đường riêng dựng lên một làng du lịch khác, mức giá bất động sản phải đi theo con đường bình dân như vậy mới có thể hấp dẫn được càng nhiều người dân bình thường đến đó. Đồng thời, chúng ta cũng có thể ở bên cạnh làng du lịch mở ra một mảnh đất, phân chia thành những khu đất độc lập, chuyên biệt để cho người có tiền có thêm càng nhiều lựa chọn. Bọn họ có thể xây biệt thự của riêng mình, có thể xây tứ hợp viện, thậm chí có thể biến thành nhà hàng, chỉ cần bọn họ thích muốn xây cái gì cũng được. Hơn nữa giá trị đất của chúng ta vô cùng thích hợp, so với thành phố Yến có thể nói là có ưu thế rất lớn về giá cả. Đồng thời chúng ta còn phải thiết kế tốt các công trình phụ thuộc, phải đảm bảo cung cấp về điện nước, như vậy mọi người đến đây mới có thể an tâm ở lại, mới có thể xem khu du lịch trở thành ngôi nhà thứ hai của mình.



Lý Đinh Sơn còn chưa nói gì Thịnh Đại nhịn không được đã mở miệng khen:



- Ý kiến hay, quả thực là ý kiến rất hay. Người có tiền mặc kệ là mua loại nhà nào cũng đều là do người khác thiết kế, có vài người có cá tính muốn xây dựng một ngôi nhà theo ý của mình nhưng tại thành phố Yến không có khả năng. Ở khu du lịch Tam Thạch phong cảnh như vẽ chúng ta đặc biệt tách ra một khu đất để bọn họ thoải mái thực hiện giấc mơ trong lòng mình, sáng kiến hay như vậy nhất định thành công lớn. Phó chủ tịch Hạ vừa nói đã khiến cho tôi động tâm rồi, ha ha!



So với sự lạc quan của Thịnh Đại thì Lý Đinh Sơn lại có điểm bảo thủ:



- Tiểu Hạ, ý tưởng của cậu vừa nghe quả thực là không tồi, chẳng qua có được bao nhiêu người không ngại phiền toái có bản thiết kế của riêng mình đây? Tự mình xây dựng nhà? Tự mình xây dựng biệt thự? Lại nói kẻ có tiền đều bận rộn không nhàn rỗi, bọn họ có lòng này cũng không có thời gian.



Lo lắng của Lý Đinh Sơn tự nhiên là cũng có đạo lý của nó. Với tuổi tác của ông ta hiện tại là thời kỳ cầu an ổn, rất nhiều thương nhân có sự nghiệp thành công tuổi tác hơn kém ông ta không bao nhiêu, cho nên cái nhìn của ông ta cũng có thể xem là mang tính đại biểu.



Chỉ là Lý Đinh Sơn dù sao cũng không phải là thương nhân, ông ta mặc dù trải qua buôn bán nhưng bản chất vẫn là trí thức. Thương nhân trong nước mặc kệ là có bao nhiêu tiền, mặc kệ là xuất thân nông dân hay lớn lên ở thành phố, đều có một loại mong muốn không thể ngăn cản đó là cuộc sống nông thôn. Xã hội nông nghiệp mấy ngàn năn đã dưỡng thành quan niệm sâu chặt đó là, có tiền đặt mua đất, đầu tư bất động sản, mọi người cảm thấy có một mảnh đất, có một căn nhà thì cuộc sống sẽ yên ổn, an cư mới lập nghiệp chính là vậy.