Quan Thần

Chương 258 : Công trình nhân ái của Phó chủ tịch Hạ

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Hạ Tưởng càng rõ ràng ở đời sau, hình thức nghỉ ngơi với cuộc sống nông thôn trở nên phổ biến, còn cả nhận đất trồng rau. Chẳng qua khi đó đã phổ cập đến người dân bình thường chỉ cần có xe ô tô đều nhận thêm vài phần đất ở ngoại ô, cứ cuối tuần lại đến đó cày cuốc, tưới nước hoặc làm cỏ, bận rộn liên tục mà thu hoạch cũng chỉ mấy cân rau sạch. Cho dù không được bao nhiêu tiền nhưng trong lòng cảm thấy mỹ mãn, an ủi tâm linh mệt mỏi của mình: Ít nhất đây cũng là rau do chính mình làm ra, ít nhất đây hoàn toàn là rau củ tự nhiên, không chứa bất kỳ chất kích thích hay thuốc trừ sâu.



Nói đến cùng hiện tại việc nhận đất trồng râu vẫn còn quá sớm nhưng mở một khối đất chia ra làm nhiều khối nhỏ, tách ra để bán, có thể tự mình thiết kế quy hoạch phương thức tiêu thụ đối với đám người giàu có mới phất của thành phố Yến mà nói, tuyệt đối có đủ lực hấp dẫn. Hơn nữa kế hoạch này một khi thực hiện đối với khu du lịch Tam Thạch cũng có chỗ tốt rất lớn, cũng có hồi báo rất lớn đối với đầu tư của Tiếu Giai.



Có thể nói Thịnh Đại quả thật đề xuất ra ý tưởng hay, Hạ Tưởng nhất định phải ủng hộ.



- Có tiền không nhất định là rảnh rỗi, nhưng có tiền nhất định sẽ cố gắng hưởng thụ. Tất cả mọi người đều muốn làm một kẻ có tiền nhưng không ai muốn làm một kẻ mặc dù có tiền nhưng lại không có thời gian rỗi. Bất kỳ người có tiền nào truy cầu đời sống cao đều khát vọng sở hữu một khu vườn của riêng mình, có thể mời hai ba người bạn tri kỷ vào thời gian rỗi cuối tuần, trong hoàn cảnh thanh bình yên tĩnh không ai quấy rầy này ở lại hai ngày. Làng du lịch Tam Thạch chính là sự lựa chọn tốt nhất của bọn họ.



- Phó chủ tịch Hạ không chỉ ý tưởng độc đáo mà còn có cả đầu óc buôn bán bất phàm, ngay cả quảng cáo cũng nghĩ đến, ha ha. Hôm nay nghe cậu nói một phen thật là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, ngạc nhiên ngoài ý muốn.



Thịnh Đại khen là khen thực lòng. Hắn chẳng qua mới chỉ là những ý nghĩ ban đầu, nhưng Hạ Tưởng đã hoạch định xong toàn bộ ý tưởng, khiến cho hắn vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Trong lòng thầm nhủ, Khâu Tự Phong quả thực không có phúc phận cũng không có ánh mắt, có một thủ hạ tốt như Hạ Tưởng mà không biết lợi dụng. Hiện tại tốt rồi, một phần chiến tích nặng trịch cứ như vậy thoát khỏi tay hắn.



Chẳng qua thoát khỏi mới tốt, nếu để Khâu Tự Phong liên hợp với Hạ Tưởng, vậy chẳng phải hắn không còn việc gì để làm nữa sao? Bây giờ Thịnh Đại càng bội phục Hạ Tưởng lo lắng về lâu dài nên gọi Lý Đinh Sơn tới. Hắn bộc lộ ý tưởng trước mặt Lý Đinh Sơn, Lý Đinh Sơn nếu tỏ vẻ ủng hộ nhất định cũng sẽ biến việc này thành việc của mình mà cẩn thận xử lý, nếu chẳng may Khâu Tự Phong có biện pháp hái đào nào đó, trước tiên sẽ gặp phải lực cản cực lớn từ Lý Đinh Sơn.



Thịnh Đại ngay lập tức quyết định đương trường tỏ thái độ:



- Tôi cảm thấy chuyện này rất có tương lai, không bằng hôm nay quyết định luôn, dưới sự lãnh đạo trược tiếp của Bí thư Lý, tôi phụ trách lập dự án phê duyệt đất đai của chính phủ, công tác trong các giai đoạn phân chia đất; Phó chủ tịch Hạ phụ trách tìm nhà đầu tư thích hợp trên thành phố Yến, tranh thủ vì nền kinh tế huyện An, làm ra những cống hiến xứng đáng.



Thái độ của Thịnh Đại đã đưa ra, Lý Đinh Sơn cũng không biểu hiện gì, ông ta vẫn duy trì thái độ cẩn thận lạc quan:



- Đây là chuyện tốt, nhưng muốn làm phải chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón khó khăn. Thương nhân khai phá có lẽ không khó tìm, sau khi làm xong nếu như không có thị trường vậy thì kết cục sẽ không được tốt lắm.



Ăn xong, Lý Đinh Sơn trở về nghỉ ngơi trước, Hạ Tưởng và Thịnh Đại ở lại, lại thương lượng thêm vài vấn đề chi tiết.



Hạ Tưởng và Thịnh Đại nói chuyện với nhau thì tùy ý hơn rất nhiều, đối với vấn đề Thịnh Đại đưa ra, hắn cảm thấy làm được thì hoàn toàn tán thành, cảm thấy cần bổ sung liền trực tiếp chỉ điểm. Thịnh Đại vô cùng hài lòng với thái độ của Hạ Tưởng, không dối trá khách sáo, lại có thái độ nghiêm túc trong công việc. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Tưởng quả thực là đồng bạn hợp tác hiếm có, trong lòng nảy sinh ý nghĩ, nếu mình có thể thuận lợi lên chức Chủ tịch huyện nhất định phải nghĩ biện pháp đưa Hạ Tưởng vào thường vụ huyện ủy. Có trợ thủ như thế này hắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều tâm tư, hơn nữa đối với sự phát triển của huyện An cũng có lợi rất lớn.



Cường Giang Hải hữu dũng vô mưu, mấy vị Phó chủ tịch huyện khác đều có tư tưởng truyền thống không có đầu óc kinh tế, trên cơ bản đều thuộc loại người được chăng hay chớ, Thịnh Đại về cơ bản vẫn tương đối thưởng thức những người có năng lực làm việc.



Cuối cùng hai người đạt đến nhất trí, chỉ cần Thịnh Đại có thể làm tốt công tác giai đoạn đầu, chọn địa điểm tốt ở làng du lịch Tam Thạch, sau khi ủy ban phê duyệt, Hạ Tưởng sẽ bắt tay vào tìm kiếm nhà đầu tư.



Tiếu Giai tự thân rót rượu mời Hạ Tưởng:



- Phó chủ tịch Hạ, chúc cho lần hợp tác đầu tiên của chúng ta thành công tốt đẹp.




Đợi sau khi Lý Đinh Sơn nói xong mấy việc cần chú ý, Khâu Tự Phong chính thức đưa ra kế hoạch khai thác mỏ ở huyện Hưng, hắn liếc nhìn bốn phía, đắc ý nói:



- Theo tính toán của chuyên gia ở thủ đô, mỏ quặng thạch anh ở huyện An hàm lượng không đủ phong phú, mà hàm lượng của đá vôi đạt đến giá trị khai thác buôn bán. Mặc dù nói đá vôi sản xuất xi măng gây ô nhiễm đối với hoàn cảnh xung quanh nhưng ở hoàn cảnh trước mắt, hi sinh một chút hoàn cảnh môi trường có thể làm ra cống hiến thật lớn cho tổng giá trị sản xuất công nghiệp của toàn huyện. Theo tôi thấy có tính thương mại rất cao. Tôi hi vọng các vị thường ủy lấy việc phát triển kinh tế huyện An làm đại cục, phê chuẩn xây dựng nhà máy xi măng ở huyện An.



Lý Đinh Sơn không nói gì, hắn đưa mắt nhìn các thường ủy xung quanh, trong lòng ít nhiều có điểm do dự đối với dự án xây dựng nhà máy sản xuất xi măng này. Quả thực nhà máy xi măng đầu tư ít, hiệu quả nhanh, trong vòng nửa năm đến một năm là có thể thu được lợi ích thiết thực. Nhưng nhà máy xi măng này thuộc loại lạc hậu, không chỉ gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng mà giá trị đi kèm cũng thấp, mặc dù có thể thu được lợi ích trong thời gian ngắn nhưng xét về lâu dài đây không phải là lựa chọn tốt nhất.



Lý Đinh Sơn cũng không biết đây là kế Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương (1) của Khâu Tự Phong, nếu như biết hắn nhất định là người đầu tiên đứng ra phản đối.



Ngược lại Mai Hiểu Lâm lại là người đầu tiên lên tiếng phản đối.



- Chủ tịch Khâu, hạng mục nhà máy xi măng tôi thấy không phải là phương án tốt nhất, huyện An là huyện du lịch lớn, thêm một nhà máy xi măng sẽ khiến cho môi trường nơi này bị ô nhiễm nặng, sâu hơn nữa là ảnh hưởng đến hoàn cảnh du lịch của huyện. Nếu bởi vậy mà ảnh hưởng đến du lịch của huyện An, đó là được không bù nổi mất.



- Bí thư Mai nói cũng có lý, nếu du khách biết được huyện An có một nhà máy xi măng, biết được bụi công nghiệp ô nhiễm hoàn cảnh, sau khi hít vào phổi có hại cho sức khỏe nhất định sẽ khiến cho lượng du khách giảm mạnh. Chủ tịch Khâu, hiện tại du lịch huyện An có xu thế phát triển không ngừng, cũng không thể bỏ lớn lấy nhỏ được.



Khiến cho Khâu Tự Phong không ngờ tới đó là, người thứ hai nhảy ra phản đối lại chính là Lệ Triều Sinh.



Bí thư đảng ủy xã Tam Thạch Đoàn Đại Khả cười ha ha nói:



- Xã Đán Bảo và xã Tam Thạch cách xa vài chục kilomet, xây một nhà máy xi măng cũng ảnh hưởng không đến khu du lịch. Còn nữa, chẳng phải đào quặng đều làm ở sâu trong rừng sao, dù sao cũng là nơi hoang vắng không người ở, ô nhiễm một chút sợ cái gì? Có thể kiếm tiền mới tốt.



Mai Hiểu Lâm bị thái độ bàng quan của Đoàn Đại Khả chọc giận, tức giận nói:



- Bí thư Đoàn nói như vậy rất không có trách nhiệm. Anh đã từng nghiên cứu qua khí ô nhiễm chưa? Anh có biết cái gì gọi là ô nhiễm mạch nước ngầm không? Anh có biết bụi ô nhiễm từ nhà máy xi măng sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn đến công nhân không? Nếu như nói, các vị sống ở xã Đán Bảo mỗi ngày đều hít vào khí bụi ô nhiễm, uống nước ô nhiễm, tỷ lệ bệnh tiêu hóa và bệnh về đường hô hấp sẽ gia tăng gấp đôi, anh còn nói không có việc gì phải sợ nữa không?



1. Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương: Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.



Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.



Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế. Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.



Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.