Quan Thần

Chương 262 : Bước tiếp theo

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Mai Hiểu Lâm không có bất kỳ biểu hiện gì, Thu Viên hiện ra vẻ giật mình. Còn trẻ như vậy đã làm phó bí thư lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy, nữ bí thư vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như vậy lại càng làm cho người khác kinh ngạc.



Chẳng qua đàn bà vẫn là đàn bà, Thu Viên kinh ngạc qua đi liền cẩn thận đánh giá Mai Hiểu Lâm vài lần, thấy cô ăn mặc bình thường, khuôn mặt tự nhiên, tuy rằng dáng người không tệ nhưng bởi vì không trang điểm cho nên sắc mặt có chút kém. Lại nhớ đến Phó thư ký huyện ủy cũng là một cán bộ cấp phó giám đốc sở, dù gì cũng hơn một người dẫn chương trình truyền hình, liền rụt rè nói:



- Phó bí thư Mai thật khiến cho tôi kinh ngạc, nữ bí thư trẻ tuổi lại xinh đẹp thật sự hiếm thấy.



Không biết tại sao Mai Hiểu Lâm cũng không chào đón Thu Viên, trực tiếp buông một câu:



- Phòng viên đài truyền hình sao? Buổi lễ sớm đã kết thúc, các phóng viên đều đã bỏ đi, sao cô còn chưa đi?



Thu Viên bị Mai Hiểu Lâm nói móc, vẻ mặt cứng đơ, mất tự nhiên nói:



- Lời này của phó bí thư Mai là có ý gì? Chẳng lẽ huyện An không chào đón phóng viên đài truyền hình tỉnh đến phỏng vấn sao? Tôi ở lại chẳng qua là cùng trò chuyện với phó chủ tịch Hạ, ôn chuyện cũ, thái độ của Phó bí thư Mai hình như không tốt!



Mai Hiểu Lâm cười, đưa tay ra sau lưng ám hiệu cho Hạ Tưởng, ý là anh đừng nhúng tay vào, giao chỗ này cho tôi. Hạ Tưởng đang mong mà không được, lập tức ngồi im không nói nửa câu.



- Huyện An chúng tôi vô cùng chào đoán đài truyền hình tỉnh và thành phố đến phỏng vấn tuyên truyền, chẳng qua phải thông qua sự sắp xếp của ban tuyên truyền huyện ủy, mà không được tự ý phỏng vấn. Đương nhiên cô và Phó chủ tịch Hạ có quan hệ cá nhân riêng tư tôi không quản, nhưng hiện tại cô đang ngồi trong phòng làm việc của Phó chủ tịch Hạ cho nên từng lời nói cử chỉ của anh ta đại biểu cho hình tượng của huyện An. Bởi vậy tôi lấy thân phận là Phó bí thư huyện ủy chính thức thông báo với cô, phó chủ tịch Hạ không thể tiếp nhận phỏng vấn của cô, nếu như cô muốn nói chuyện với anh ta cũng có thể, đợi anh ta hết giờ làm việc rồi nói chuyện sau.



- Cô, cô thật quá đáng.



Thu Viên tức giận mặt đỏ bừng. Cô đã bao giờ phải chịu loại đãi ngộ này? Với thân phận MC và danh tiếng đài truyền hình tỉnh của cô, đi đến nơi nào cũng giống như sao trên trời, hơn nữa cô có nhan sắc, quả thực là đứa con cưng của xã hội. Nhưng không ngờ được, đến huyện An lại nhận được sự lạnh nhạt của nữ phó bí thư trẻ tuổi xinh đẹp này.



Cô khó có thể nuốt trôi cục giận này.



- Phó chủ tịch Hạ, thái độ của phó bí thư Mai như vậy, tin tức về buổi lễ quyên tặng hôm nay và đoạn phim quảng cáo khu du lịch Tam Thạch sẽ rất khó lên hình, rõ ràng cô ta không coi đài truyền hình tỉnh chúng tôi ở trong mắt. Nếu đã xem thường đài truyền hình tỉnh chúng tôi, chúng tôi cần gì phải tuyên truyền cho huyện An nữa?



Trong giọng nói của Thu Viên lộ ra ý uy hiếp.



Mai Hiểu Lâm ngẩn người, vẻ mặt ngạc nhiên nói:



- Cô mở miệng là đài truyền hình tỉnh giống như một người dẫn chương trình như cô có thể đại diện cho đài truyền hình tỉnh vậy!? Nếu như tôi nhớ không lầm thì giám đốc đài truyền hình tỉnh là Lưu Tuyết Tri mà? Tôi xem ra có lẽ giám đốc Lưu mới có thể đại biểu cho đài truyền hình thì phải? Giám đốc Lưu lên Bắc Kinh muốn đến thăm ông cụ nhà chúng tôi, kết quả vẫn không được đồng ý. Chẳng qua, thấy thái độ chân thành của ông ta thì tôi chỉ đành đi gặp ông ta thôi. Khi đó giám đốc Lưu có nói, khi nào tôi đến thành phố Yến, nhất định phải đến đài truyền hình tìm ông ấy.



Cô nói một hơi dài, lại liếc nhìn Thu Viên đang trợn mắt há miệng một cái:



- Tin tức và phim quảng cáo hôm nay, bây giờ tốt nhất là trở về lập tức biên tập, sau đó sắp xếp phát chiếu đoạn tốt nhất. Nếu như cô cảm thấy có gì khó nói có thể trực tiếp tìm giám đốc Lưu, cứ nói là Mai Hiểu Lâm nói như vậy, hi vọng giám đốc thận trọng xử lý!



Câu cuối cùng nói rất nặng rất khí phách, khiến cho Thu Viên sợ hãi nửa ngày không nói ra lời, chỉ ngơ ngác nhìn Mai Hiểu Lâm, vẻ mặt đờ đẫn, lúc trắng lúc xanh.



Mai Hiểu Lâm không thèm để ý đến vẻ thất thố của Thu Viên, lại nhìn Hạ Tưởng cười xin lỗi:
Mai Hiểu Lâm đưa ra yêu cầu khiến Hạ Tưởng không thể từ chối:



- Tôi trở lại Bắc Kinh nghe ngóng một chút, nhìn xem có ai quen với bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Yến hay không, xem có thể móc nối quan hệ hay không, đồng thời có một chút việc riêng cần phải xử lý.



Còn chưa nói xong, cô đột nhiên đỏ mặt ho khan vài tiếng.



- Thân thể cô không tốt sao?



Hạ Tưởng quan tâm hỏi:



- Có cần đi khám không? Tại sao không ngồi xe của cô trở về lại muốn ngồi trên xe lửa mệt nhọc làm gì?



Hiện tại giữa thành phố Yến và Bắc Kinh còn chưa có tàu tốc hành, càng không có xe bus đường dài, bình thường xe tốc hành đại khái mất hơn ba giờ mới đến nơi, mà sau này tàu tốc hành chỉ cần một giờ đã tới nơi.



- Là việc cá nhân, anh đừng hỏi có được không?



Mai Hiểu Lâm không kiên nhẫn lại có vẻ khó chịu, cô phất tay nói:



- Tôi không muốn ngồi xe của huyện, phiền toái, hơn nữa mang theo một người lái xe trên đường đi rất không tự nhiên. Mặt khác tôi cũng có rất nhiều việc không muốn cho người khác biết, thậm chí trở lại Bắc Kinh cũng không muốn cho người khác biết.



- Được rồi được rồi, tôi đưa cô đến nhà ga, có cần tôi mua vé giúp cô nữa không?



Hạ Tưởng cười nói.



- Không cần, hiện tại vé tầu dễ mua, đến lúc đó mua là được, không cần anh quan tâm.



Mai Hiểu Lâm lại ho khan vài tiếng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, lúc gần gần đi khỏi lại bổ sung thêm một câu:



- Cho dù quan tâm tôi cũng không đến lượt anh đâu.



Thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Hạ Tưởng nhìn theo bóng lưng Mai Hiểu Lâm lắc đầu mà cười.



Bởi vì dự định chở Mai Hiểu Lâm cho nên buổi tối thứ sáu Hạ Tưởng không trở về, kết quả bị đánh bom điện thoại. Đầu tiên là Tào Thù Lê, cô bé hỏi hắn có bận rộn lắm hay không, có mệt không, cuối cùng lại không hỏi hắn vì sao thứ sáu mà không trở về, nhưng ý tứ thì không cần nói cũng biết. Hạ Tưởng chỉ đành giải thích vài câu, thầm nghĩ cô bé vẫn thông minh hồn nhiên, không ai có thể so sánh với cô được.



Điện thoại của Liên Nhược Hạm trực tiếp hơn nhiều:



- Có phiền không nếu nghỉ cuối tuần với em, em không miễn cưỡng anh. Anh đến, em vui mừng. Anh không đến, em mong đợi. Nhưng vì sao anh không thể kiên trì thêm vài tuần, anh nói thật xem, anh chán ghét em có phải không?