Quan Thần

Chương 297 : Chú ý cả lợi ích trước mắt và lâu dài

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Ý của Phương Tiến Giang được hiểu là nếu thành phố có công trình gì, ông ta chắc chắn sẽ ủng hộ bất động sản Giang Sơn. Điều này đồng nghĩa với việc tỏ thái độ ủng hộ. Hạ Tưởng cảm thấy hết sức hài lòng.



Hạ Tưởng khoát tay tỏ vẻ không uống nước mà nói:



- Tốt lắm. Tôi sẽ cấp cho Phương Cách 6% cổ phần, như thế ngài nói xem có được chưa?



- Tay không mà chiếm 6% cổ phần là nhiều quá, theo tôi nhiều nhất là 5% thôi.



Phương Tiến Giang nghiêm túc nói, ông ta nghe Hạ Tưởng nói Vương Lâm Kiệt bỏ ra một triệu tệ, tương ứng với 10% cổ phần, mà mình không bỏ tiền ra lại chiếm 6% cổ phần thì sẽ khó ăn nói với Phó bí thư Vương.



- Cũng được, nghe lời Trưởng ban Phương, tôi sẽ không nói nhiều, tôi sẽ cân bằng cổ phần nắm giữ của mọi người.



Hạ Tưởng cũng biết Phương Tiến Gianh đã cân nhắc thì không cố nài ông ta nữa.



Phương Tiến Giang vui vẻ đích thân tiễn Hạ Tưởng ra tới cửa. Hạ Tưởng vẫy tay tạm biệt, vừa lúc bị Đàm Long nhìn thấy.



Bước tiếp theo, Đàm Long muốn lên chức Phó thường trực. Đúng là đường làm quan rộng mở. Khi y đang từ văn phòng của Thôi Hướng đi ra, dự định xuống tầng dưới, quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Tiến Giang đang tươi cười vẫy tay chào Hạ Tưởng. Trong lòng y ngay lập tức nảy sinh ngờ vực. Phương Tiến Giang là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, lại rất kiêu căng, Hạ Tưởng đi từ văn phòng của ông ta ra, ông ta còn không cần thiết phải đưa hắn ra đến tận cửa chứ nói gì là tiễn hắn với khuôn mặt tươi cười như thế. Ai không biết lại cho rằng Hạ Tưởng trong ban lãnh đạo tỉnh.



Nhưng Hạ Tưởng chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ nhỏ thôi.



Trong đầu Đàm Long còn có điều thắc mắc khác. Y nhớ tới lần trước, y có một người thân muốn đề bạt, nhưng bị Phương Tiến Giang giữ lại ở ban Tổ Chức cán bộ một thời gian, trong lòng hắn đã vô cùng bất mãn với việc làm này của Phương Tiến Giang rồi. Hơn nữa, vì Hạ Tưởng còn bị bắt giữ trong một thời gian, nên chung quy trong lòng Đàm Long cảm thấy Hạ Tưởng không vừa mắt. Lúc trước ở văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, Hạ Tưởng và y cũng không ít lần đối nghịch. Giờ lại nghe nói, chỗ dựa vững chắc của Hạ Tưởng là Tào Vĩnh Quốc sắp sửa được điều đi, y bèn dừng bước, chờ Hạ Tưởng bước tới trước mặt thì mở miệng chào:



- Phó chủ tịch huyện Hạ, hôm nay sao lại có thời gian đến tòa nhà Thành ủy vậy. Lần trước, sự tình ở Ủy ban Kỷ luật vẫn chưa được rõ ràng thì phải.



Hạ Tưởng thấy mặt mũi Đàm Long có chút hả hê, nên thầm nghĩ, nếu nói về lòng dạ con người thì Đàm Long so ra còn kém Khâu Tự Phong, làm thế nào mà lăn lộn được tới vị trí Phó thị trưởng thành phố Yến nhỉ? Đôi khi không thừa nhận cũng không được, nhưng đúng là có chỗ dựa cũng thật là tốt.



Hạ Tưởng dừng lại, nhạt nhẽo cười, đáp lại:



- Chào Phó Thị trưởng Đàm! Việc ở Ủy ban Kỷ luật à? Việc gì nhỉ?



Hạ Tưởng làm bộ ngu ngơ.



Trong lòng Đàm Long tức tối, nên nói:



- Đương nhiên là việc cậu bị bắt giam vài ngày, nghe nói là bị hiểu lầm?



- Là việc của Phó chủ nhiệm Phòng à, tôi cũng không rõ lắm. Tôi đoán là nếu muốn biết rốt cuộc Phó chủ nhiệm Phòng có vấn đề gì, thì phải đi hỏi Ủy ban Kỷ Luật tỉnh để được rõ ràng chứ. Còn chuyện của tôi có phải là hiểu lầm hay không thì Ủy ban Kỷ luật thành phố đã có kết luận rồi. Tôi nghe Thị trưởng Trần nói là hội nghị thường vụ đã thảo luận là Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh cũng vì làm việc trái pháp luật nên bị bắt. Nếu ngài muốn hiểu rõ phải hỏi Chủ nhiệm Tần.



Hạ Tưởng thản nhiên đáp lại. Nguồn: https://truyenfull.vn



Tất nhiên, Đàm Long biết việc Phòng Tự Lập bị bắt và Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh bị tố cáo. Chẳng qua y chỉ muốn nhân cơ hội này mà châm chọc Hạ Tưởng, chứ không nghĩ tới việc lại bị Hạ Tưởng nhẹ nhàng mà lại mang bóng đá y một vố thế này, lại còn ám chỉ rằng vấn đề này của hắn không cần y quan tâm đến.



Vẻ mặt Đàm Long hơi biến sắc:



- Phó chủ tịch huyện tiểu Hạ và Trưởng ban Phương rất thân mật thì phải. Nếu ông ấy không đánh giá cậu rất cao, thì không dễ gì mà ông ấy lại tiễn cậu ra tận cửa?



Hạ Tưởng thấy Đàm Long xen vào việc của người khác thì rất xem thường y, dù cho y có sắp sửa được thăng chức lên thường vụ Thành ủy, Cho dù là Phó thị trưởng thường trực cũng không thể quản lý rộng như vậy được. Hạ Tưởng bèn nói:



- Đây là vấn đề hết sức cá nhân, căn bản không cần phải trả lời.



Đàm Long còn đang nghĩ làm thế nào để nói tiếp thì Giang Thiên từ phòng đi ra, thấy Hạ Tưởng liền mắt sáng lên:
- Tôi làm sao mà không được? Cậu không được coi thường tôi.



Chu Hổ mặc kệ, vừa nghe có việc tốt, lập tức lại sôi nổi:



- Phó chủ tịch huyện Hạ, công ty có lớn không? Có bao nhiêu người? Tôi có thể làm gì? Có thể làm Phó tổng hay không?



Chu Hổ có thể lăn lộn từ một nông dân, hiện tại có một đội ngũ hơn trăm cấp dưới, làm ăn lời hàng triệu tệ, coi như là hắn có chút bản lĩnh. Cho dù bên trên có người chiếu cố nhưng nếu không có bản lĩnh cũng không được. Hạ Tưởng đã thấy nhiều công trình tốt bị vỡ tan trong tay kẻ ngu dốt, không có bản lĩnh rồi. Cho dù có người nâng đỡ mà cũng không đứng dậy được.



Hạ Tưởng muốn Công ty Bất động sản Giang Sơn nắm lấy những công trình ở thành Phố Yến không chỉ dựa vào những chính sách hỗ trợ từ bên trên, nên hắn mới tập hợp một nhóm những người có tài năng sáng giá, mà còn muốn thành lập một công ty có năng lực của chính mình để có thể đối phó với những biến động bất ngờ của thị trường. Chỉ có như vậy mới có thể tồn tại được lâu dài. Mục đích của hắn không phải là mang lại lợi ích cho bản thân. Trên cơ bản, hắn cũng không thiếu tiền, nếu muốn kiếm nhiều tiền, hắn có rất nhiều cách. Nhưng bất động sản Giang Sơn sẽ là một sự kết hợp căn bản của mọi người để có thể dùng những cách đúng đắn mang lại lợi ích cho tất cả mọi người, tránh việc vì trong tay không có tiền mà sau này có thể bị người khác dùng tiền làm cho hư hỏng.



Mặc dù Chu Hổ nhìn qua có chút buồn cười, nói chuyện thì thích khoa trương, nhưng có thể xem là một người có tác phong. Nếu có thể cười ha hả mà vẫn hoàn thành công việc thì cũng xem như là hắn bản lĩnh thực sự. Cho nên Hạ Tưởng cho rằng để Chu Hổ giữ chức Phó tổng giám đốc phụ trách xây dựng ở ở công ty Bất động sản Giang Sơn là hắn có thể gánh vác được.



Điều kiện tiên quyết là liệu Giang Thiên đồng ý nhận cành ô liu mà Hạ Tưởng đưa tới hay không.



Giang Thiên hiện giờ chưa nhậm chức, nhưng không thể tránh được việc anh ta phải đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Hơn nữa, dựa vào quan sát của Hạ Tưởng thì tính tình Giang Thiên thận trọng nên Trần Phong cũng coi trọng anh ta, cho nên mới sắp xếp tạo điều kiện cho anh ta nắm một trong những chức vị quan trọng là làm Chủ tịch huyện Cảnh. Trên con đường làm quan lộ, Giang Thiên thuộc loại người đi dần dần từng bước một. Có lẽ, ngay từ đầu, anh ta đã là người như vậy, không nhìn ra tiền đồ rộng lớn phía trước, nhưng anh ta lại bước những bước vững vàng, đợi cho đến khi chắc chắn mới cho thấy mặt có ích của mình.



Mặc dù lên chức chậm, nhưng căn bản là vững chắc. Giang Thiên có mạng lưới quan hệ rộng khắp nơi, hơn nữa lý lịch của anh lại nổi trội. Thêm vào đó, tính cách Giang Thiên điềm tĩnh, không dễ gì phạm sai lầm. Dù anh ta chưa có cơ hội tốt, thì cuối cùng cũng gần như có thể lên được chức Phó ở cấp tỉnh trở lên.



Nếu mà may mắn vượt qua được sự tranh đấu giữa hai thế lực, đến lúc đó xuất phát từ khía cạnh cân bằng mà lựa chọn một người, chắc chắn lãnh đạo sẽ chọn người trung gian đứng ra bảo vệ đại cục, mà Giang Thiên sẽ là lựa chọn tốt nhất.



Nếu mà nói kéo Vương Bằng Phi và Phương Tiến Giang nhập bọn là có lợi ích xác đáng trước mắt, thì hiện tại lôi kéo Giang Thiên lại là triển vọng lâu dài. Người làm quan nhất thiết phải chú ý đến lợi ích trước mắt và lâu dài thì mới có thể bất khả xâm phạm được.



Hạ Tưởng quyết định kéo Giang Thiên vào bất động sản Giang Sơn, mong muốn Giang Thiên cùng xây dựng một mảnh giang sơn.



Hạ Tưởng cười, liếc mắt nhìn Giang Thiên, mà không nói gì. Giang Thiên hiểu, nói với Chu Hổ:



- Anh rể anh ra ngoài giúp Phó chủ tịch huyện Hạ mua một hộp thuốc…



Chu Hổ không rõ chuyện gì xảy ra, bèn nói:



- Ở đây tôi cũng có thuốc mà, là thuốc tốt đấy.



- Phó chủ tịch huyện cần thuốc mới, nên em mới bảo anh đi mua. Anh đi nhanh đi.



Giang Thiên khoát tay về phía Chu Hổ.



Chu Hổ chớp mắt, hiểu ra vấn đề, bèn nói:



- Được, tôi đi ngay đây.



Chu Hổ vừa đi xong, Giang Thiên cảm thấy vui vẻ hỏi Hạ Tưởng xem tình hình thế nào:



- Nói rõ cho tôi xem. Tôi nghe thì dường như đó là chuyện lớn rất tốt.



Giang Thiên đúng là có suy nghĩ chính trị rất nhạy bén. Hạ Tưởng cười:



- Thành lập bất động sản Giang Sơn là ước nguyện và dự tính ban đầu. Tôi muốn anh rể tới giữ chức Phó tổng chủ quản công trình xây dựng. Anh thấy sao?



Ánh mắt Giang Thiên liên tục chớp. Hạ Tưởng không hề giấu diếm mà nói thắng ý định đưa Giang Thiên vào bất động sản Giang Sơn. Thật ra, Hạ Tưởng mà không nói thì Giang Thiên cũng có thể đoán được mục đích chính xác Hạ Tưởng muốn làm là gì. Nhưng anh ta muốn nghe chính miệng Hạ Tưởng nói ra và chứng minh rằng hắn hoàn toàn tín nhiệm mình.