Quan Thần

Chương 298 : Lời hứa của đàn ông

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


- Việc tốt, thật sự là việc tốt rất lớn.



Hiện giờ Giang Thiên còn chưa nhận chức Chủ tịch huyện nên trong lòng anh ta vẫn còn thấp thỏm, không yên. Bởi vì anh ta biết rõ rằng kinh nghiệm chốn quan trường trong huyện và ở thành phố hoàn toàn không giống nhau, mà anh ta lại không có nhiều kinh nghiệm chính trị cho lắm. Có thể làm tốt công việc trong nhiệm kỳ ở huyện Cảnh hay không, trong lòng Giang Thiên không được tự tin lắm. Nếu mà không có thành tích gì, thì con đường làm quan sau này sẽ ảm đạm rồi.



Nếu mà đem mình và bất động sản Giang Sơn cột liên kết lại với nhau, chẳng những có thể chắc chắn rằng lợi ích và rủi ro đi cùng nhau, mà còn có thể làm cho mình nhậm chức Chủ tịch huyện Cảnh yên tâm hơn.



Mắt Giang Thiên sáng rực lên, không thể không nói:



- Chú em Hạ, cậu thật sự là một người rất giỏi.



- Ý tưởng này muốn có kết quả tốt thì phải triển khai hoạt động thật tốt. Đáng chú ý là sẽ có nhiều người ủng hộ anh. Chỉ có điều, bọn họ có tiền và đóng góp nhiều tiền hơn tôi. Nhưng hiện giờ, lại không cần tiền mà là cần có quyền, không có quyền thực sự là không dám nhắc tới.



Hạ Tưởng cũng biết, với cấp bậc của Giang Thiên hiện giờ mà để anh ta ở bất động sản Giang Sơn thì tất nhiên là cũng bình thường, đương nhiên không thể để anh ta tay không chiếm cổ phần, bởi vậy nói:



- Anh rể dùng hai triệu tiền vốn và nhân viên chiếm 10% cổ phần.



Giang Thiên cũng hiểu rõ hai triệu ở Công ty bất động sản Giang Sơn chắc chắn chiếm không tới 10%. Cái gọi là nhân viên chẳng qua chỉ là nhóm dân công không có khả năng chuyên môn, lại cũng không có tư chất ấy, mà Hạ Tưởng cho như thế phải nói là khá cao rồi. Trong lòng anh ta vô cùng cảm kích và chạm cốc với Hạ Tưởng:



- Anh em tốt, cảm ơn cậu. Nói cảm ơn nhiều cũng vô ích, nên sau này hãy xem tôi hành động nhé. Nếu có chỗ nào cần thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi nhất định xem như đó là việc của chính mình mà làm tốt.



Có Giang Thiên hứa hẹn, Hạ Tưởng gật đầu, mỉm cười:


- Cũng không thể nói như vậy được cô à. Tào bá bá là người có năng lực, ông ấy đã cố gắng trong nhiều năm, nên ông ấy cũng xứng đáng ở vị trí đó mà.



Hạ Tưởng cũng không dám kể công với Tào bá bá. Làm sao trước mặt mẹ vợ tương lai hắn dám làm ra vẻ chứ. Vương Vu Phân thì có thể nói như vậy như hắn thì không thể, bèn nói tiếp:



- Cô nói như vậy không đúng rồi, cô làm cho cháu là một kẻ không làm được gì mà lại tự nhận vinh quang về mình.



Vương Vu Phân mỉm cười, nói:



- Thằng ranh này, người một nhà mà còn nói như vậy sao. Ngay cả lão Tào còn cũng tự mình thừa nhận cơ mà. Ông ấy gián tiếp được nhờ từ cháu, ông ấy cũng nói một người dù có bản lĩnh mà không có cơ hội thì cũng không lên chức được. Ông ấy lại không biết Thị trưởng Trần. Nếu không có cháu đóng vai trò là cầu nối quan trọng với Thị trưởng Trần, sao Thị trưởng Trần có thể nghĩ tới ông ấy chứ? Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến là vị trí mà đến ngay cả cô cũng biết rằng bao nhiêu người đều đánh nhau vỡ đầu để đạt vị trí ấy.



Vương Vu Phân khoát tay, rồi lại lắc đầu, nói tiếp:



- Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa. Đều là người một nhà cả, mà nói như vậy thì xa lạ quá. Ý của cô là nói, hiện giờ cháu không phải là một người mà là hai người rồi. Niềm hi vọng của Tào gia chúng ta đều gửi gắm cả trên người cháu. Mặc dù nói như vậy có chút áp lực với cháu, nhưng cô nghĩ trong đầu cháu chắc chắn cũng hiểu rõ. Tào Thù Lê là con gái, Thù Quân là đứa không có hứng thú với chính trị, tính tình cũng rất tùy tiện không thích hợp với chốn quan trường, lại cũng không có chí hướng cao xa. Lão Tào và cô đều cho rẳng, con bé gả cho cháu là mang cả vận mệnh của Tào gia chúng ta trao vào tay cháu rồi.



Trong lòng Hạ Tưởng nặng trĩu. Bởi vì hắn biết rằng cả nhà Tào gia kỳ vọng vào hắn, hắn cũng hiểu rõ rằng nếu hắn không cưới Tào Thù Lê thì sẽ là một sự đả kích lớn với cô bé và cả gia đình cô, cho nên hắn mới nhẫn tâm khước từ Liên Nhược Hạm. Hạ Tưởng biết, trước đây lúc biết Tào Thù Lê, thì hắn đã sớm được cả Tào gia đối đãi như là con rể. Nếu mà hắn trở mặt, thì sẽ tạo thành một sự tổn thương vô cùng lớn với toàn bộ Tào gia.



Buổi nói chuyện hôm nay Vương Phu Phân lại nhắc nhở Hạ Tưởng. Một lời hứa của đàn ông ngàn lần quan trọng, dù cho bản tính của họ là đứng núi này trông núi nọ, nhiều thói hư tật xấu, nhưng làm người thì phải có điểm mấu chốt. Hắn và Liên Nhược Hạm đã sống chung, điều đó đã làm tổn thương Tào Thù Lê. Cho nên nhất định phải để cô kết hôn sớm để hắn gánh vác sự phó thác của Tào gia.



- Trong lòng cháu hiểu, không dám trái lời. Cháu khẳng định cả đời sẽ ở bên cô ấy, không bao giờ rời xa cô ấy.



Hạ Tưởng trịnh trọng nói.