Quan Thần

Chương 30 : Lời thật sau bữa rượu

Ngày đăng: 03:43 20/04/20


Hạ Tưởng nhớ rõ bắt đầu từ bây giờ đến đời sau, bất động sản Thành phố Yến bắt đầu phát triển rất mạnh, gần như chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là cải tạo thôn nội đô khiến xây dựng rất nhiều nhà cửa, một loạt tiểu khu trong thôn nội đô được dựng lên, giá nhà cũng từ 2000 tăng lên đến 4000, 5000 tệ, luôn cao gấp mười lần thu nhập của dân chúng. Giai đoạn thứ hai là khi thành phố Yến đưa ra chiến lược phát triển toàn thành phố về phía Đông Nam, kết quả đại quân bất động sản do Thành Đạt Tài cầm đầu toàn lực tiến về các khu Đông Nam của Thành phố Yến mà khai thác, rất nhiều tiểu khu mới được xây dựng. Kết quả mãi đến mười mấy năm sau Đông Nam phát triển vẫn không hợp ý người. Đường phố khu Khai Phát này rất rộng rãi nhưng cỏ mọc đầy. Trong đó ngoài mấy trường cao đẳng và mấy công ty không ra hồn thì toàn bộ dân cư ở đây không đến 100 ngàn, đưa mắt nhìn thì thấy đây là nơi yên tĩnh hiếm có ở các thành phố trong cả nước, thành nơi tốt nhất cho những đôi yêu nhau và tập xe.



Rất nhiều tiểu khu lúc ấy nói quá là rất đẹp nhưng để đó không dùng đạt đến tỉ lệ 70%. Yên tĩnh thì yên tĩnh nhưng ở đây đi mua đồ ăn nấu cơm cũng phải lái xe mất gần tiếng, cuộc sống không phải là theo đuổi việc hư ảo, mà cần ăn, mặc, ở, đi lại. Dù là ai cũng không thể chấp nhận sự yên tĩnh mà xa rời chốn phồn hoa của thành phố.



Cuối cùng là các công ty bất động sản ở khu Khai Phát này đóng cửa, thậm chí còn dẫn đến rất nhiều cuộc tranh cãi, còn có việc sở hữu nhà nhưng không thể chứng minh. Cuối cùng việc áp đảo toàn bộ các nhà đầu tư bất động sản chính là một quyết định của chính quyền tỉnh. Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh sau khi trải qua nghiên cứu và thấy Thành phố Yến do nguyên nhân địa hình nên chính sách phát triển về phía Đông Nam là không phù hợp khoa học và sự phát triển của thời đại. Thành phố Yến nên phát triển về phía Tây Bắc. Kết quả chính sách vừa ban hành thì lập tức đào thải rất nhiều nhà đầu tư bất động sản cũ, lại có một đám nhà đầu tư bất động sản mới mọc lên, bắt đầu cuộc tiến quân về phía Tây Bắc.



Vì thế xuất hiện giai đoạn nóng bỏng về bất động sản thứ ba của Thành phố Yến.



Hậu quả của giai đoạn này như thế nào thì Hạ Tưởng không biết. Bởi vì hắn còn chưa thấy thành tựu của giai đoạn này thì đã sống lại vào năm 1998. Cho nên hắn nghe thấy Lý Đinh Sơn nhắc tới thành phố Yến, nhắc tới phương hướng phát triển của Thành phố Yến sau này, lại đề cập đến Trần Phong thì hắn liền lưu ý. Cao Hải dựa vào Trần Phong, chẳng lẽ về sau Trần Phong rơi đài sẽ liên quan đến tiền đồ chính trị của Cao Hải? Cho nên y về sau mới không thấy Cao Hải trong danh sách cán bộ lãnh đạo tỉnh, thành phố?



- Giám đốc Sở, Sở Phong Lâu của anh kinh doanh thế nào?



Hạ Tưởng động tâm và nhân cơ hội hỏi Sở Tử Cao.



Giọng Sở Tử Cao khá khàn, nghe như nói chuyện gần vậy:



- Số khách quá ít, giao thông không tiện, lại không có chỗ đỗ xe, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mà thôi. Tôi hôm nay chính là muốn thử hỏi ý của Trưởng Ban thư ký xem trong hai năm có thể cải tạo đường Bằng Hữu không. Nếu đến năm 2000 mà không có hành động gì thì Sở Phong Lâu của tôi đành phải đóng cửa.
- Ý tưởng rất sáng tạo. Tiểu Hạ nói tiếp.



Hạ Tưởng không ngờ Cao Hải thính như vậy, có chút xấu hổ nói:



- Tôi chẳng qua chỉ là tùy tiện nói mà thôi, sao dám lọt vào tai của Trưởng Ban thư ký Cao? Trưởng Ban thư ký Cao không nên chú ý. Tôi chỉ là nói chuyện với Giám đốc Sở mà thôi. Nếu chẳng may nghe xong mà vui thì cho tôi thẻ giảm giá là tốt rồi, tôi không dám nói lung tung trước mặt ngài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Cao Hải sờ bụng nói:



- Chẳng lẽ Đinh Sơn nho nhã nên anh cảm thấy anh ta có tài? Còn tôi tai to mặt lớn là người rất tầm thường?. Tiểu Hạ, không được từ hình dáng mà đoán con người. Tôi rất muốn nghe cao kiến của cậu.



Hạ Tưởng có ấn tượng tốt đối với Cao Hải, hắn cười cười khiêm tốn rồi gật đầu với Lý Đinh Sơn, thấy đối phương có vẻ khen ngợi liền mở miệng nói:



- Chỉ cần thành phố quyết định chuyển bãi rác đi, sau đó biến đoạn đường đó thành đường dành cho người đi bộ. Sau đó Giám đốc Sở có thể kết hợp với ông chủ mấy khách sạn, nhà hàng cùng bỏ ra vài trăm ngàn làm một quảng trường nhỏ ở khu vốn là bãi rác, rồi trồng hoa, cây xanh ở bãi đất ven sông Bách Tính, đặt ghế dài. Nếu tài chính nhiều thì xây dựng vài ba cái đình, có hoàn cảnh đẹp thì tự nhiên sẽ hấp dẫn dân xung quanh đến đi dạo, dòng người đông đúc thì không bao lâu sẽ hóa thành dòng khách đến khách sạn.



Hạ Tưởng có thể khẳng định bãi rác nhất định đang được đề cập để chuyển đi, muộn nhất là đầu năm sau sẽ đưa ra ngoài. Thực ra ở đoạn đường này quan trọng nhất là bãi rác nhưng bởi vì do ảnh hưởng của thời đại và hoàn cảnh nên cho dù là Thị trưởng có đầu óc rất giỏi cũng không thể có suy nghĩ xây dựng đường dành riêng cho người đi bộ. Thành phố Yến vốn lạc hậu hơn chục năm so với các thành phố phát triển ven biển mà.