Quan Thần

Chương 31 : Báo đáp không có gì bất ngờ

Ngày đăng: 03:43 20/04/20


Cao Hải không rời mắt khỏi Hạ Tưởng, mắt y lóe lên, trong lòng không khỏi có một tia chua xót. Bao chuyên gia luận chứng, Sở quy hoạch cũng nghiên cứu mà đưa ra kết luận còn không đúng trọng tâm như lời nói trên bàn rượu của thanh niên này, càng thêm phù hợp lợi ích nhiều mặt. Đúng thế, bãi rác nhất định phải dời đi, thành phố chỉ cần một quyết định biến đoạn đường cụt này thành đường dành riêng cho người đi bộ, xe qua lại không nhiều, không cho ô tô qua lại cũng sẽ không tạo ra nhiều ý kiến phản đối. Sau đó lại để mấy công ty đang rất cần cải thiện môi trường kinh doanh bỏ vốn xây dựng quảng trường. Thành phố thậm chí không cần bỏ ra một đồng mà có thể tạo rất nhiều chỗ tốt cho hơn mười nhà kinh doanh trên con đường này và dân chúng xung quanh. Biện pháp này nếu nói là biến đá thành vàng cũng không có gì là quá.



Hạ Tưởng không biết Cao Hải đang rất giật mình và than thở, hắn nói tiếp:



- Sau khi các nhà hàng do Sở Phong Lâu cầm đầu kinh doanh tốt, thành phố có thể lại đưa ra chính sách ưu đãi xây dựng đoạn đường 500 mét này phành phố ẩm thực. Không biết chừng nơi này về sau sẽ thành địa điểm nổi tiếng của Thành phố Yến.



Câu cuối cùng Hạ Tưởng nói với giọng trêu đùa nghe ra thì nghĩ là thuận miệng nói chuyện cười, có thể để người nghe thấy đây là một thanh niên không biết trời cao đất rộng nên nói loạn. Sở Tử Cao và Cổ Hợp thì không nghĩ nhiều, nhưng Lý Đinh Sơn và Cao Hải nghe vào tai thì rất sợ hãi. Bọn họ nhìn nhau và thấy rõ sự kinh ngạc và khó hiểu trong mắt đối phương.



Một thanh niên hơn 20 tuổi, chưa được tiếp xúc với các chính sách trọng tâm của thành phố mà có giải thích như vậy, có năng lực nhìn xa như vậy, đây chẳng lẽ là thiên tài? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Cổ Hợp ở những buổi ăn nhậu chưa bao giờ nói, Sở Tử Cao dù sao cũng là nhà kinh doanh nên tầm mắt không đủ rộng và không ý thức được lời của Hạ Tưởng, nhưng nếu để Thị trưởng Trần Phong nghe được thì cũng sẽ rất khiếp sợ. Hắn chỉ nhìn Cao Hải với ánh mắt chờ đợi, cẩn thận hỏi:



- Trưởng ban thư ký Cao, biện pháp của Hạ Tưởng rất được, không biết có thể thực hiện không?



Hạ Tưởng không đợi Cao Hải trả lời liền vội vàng giơ chén lên:



- Chỉ là mấy lời nói đùa sau khi uống rượu, không thể coi là thật. Nào, tôi mời Giám đốc Lý và Trưởng ban thư ký Cao một chén.



Lý Đinh Sơn và Cao Hải đều cười cười và giơ chén lên uống cạn. Đây là rất nể mặt Hạ Tưởng, cũng coi như khen ngợi hắn kịp thời giải vây.



Cao Hải không thể tỏ thái độ với lời nói vừa rồi của Hạ Tưởng, dù sao y cũng là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, chuyện liên quan tới quyết định hạng mục lớn thì sao có thể dễ dàng mở miệng nói. Tuy Cao Hải có thể nhẹ nhàng bỏ qua câu hỏi của Sở Tử Cao, nhưng từ việc Hạ Tưởng tự bào chữa, lấy câu nói đùa khi uống rượu mà qua thì càng thêm có hiệu quả.




Văn Dương sau khi chính thức nhận công ty thì cũng không được tòa soạn ủy nhiệm làm giám đốc, vẫn lấy thân phận phó giám đốc chủ trì công việc. Nhưng rất rõ ràng tòa soạn tạm thời không tính phái người xuống nên y cũng bắt đầu triển khai công việc, thông báo tuyển dụng nhân viên. Mỗi ngày thấy Hạ Tưởng còn ở công ty thì Văn Dương rất tức giận mà không tiện phát tác, đành tỏ vẻ không thấy. Chủ yếu là do Lý Đinh Sơn và Cổ Hợp còn ở công ty. Chỉ chờ thời gian tới là ba người cùng nhau rời khỏi.



Tiếu Giai sau khi xin thôi việc thì không tạo thành tiếng động nào, mà còn làm ầm một trận. Nghe nói Lý Đinh Sơn đến huyện Bá làm Bí thư huyện ủy, cô kích động lên tầng ngẩn ra một lúc, sau đó mặt tái mét xuống tầng thu dọn đồ của mình rồi đóng sầm cửa mà đi. Văn Dương coi như không thấy sự xuất hiện của cô, chỉ có điều thi thoảng nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt lạnh lùng.



Tiếu Giai chắc đang bận viết thư. Hạ Tưởng nghĩ đến Tiếu Giai thì thấy cô bên ngoài cứng rắn nhưng trong lại có trái tim yếu ớt. Nghĩ tới không lâu nữa sẽ đến huyện Bá, trong lòng không ngờ lại có một chút nhớ nhung. VIết thư kiếm được một khoản rồi nên mong cô thu tay lại và phát triển ở việc chính đáng.



Tuy rằng mạng bây giờ chưa phát triển nhưng Hạ Tưởng rảnh rỗi vẫn lên mạng tìm tin tức liên quan đến huyện Bá để hiểu rõ hơn. Dương Bối là người huyện Bá nên từ miệng cô làm hắn hiểu ít nhiều tình hình huyện Bá. Chẳng qua cũng chỉ là một chút mà thôi, chỉ biết huyện Bá rất rộng, rất nghèo, ở khu lạnh giá, mùa đông cực lạnh, mùa hè rất ngắn.



Đến chiều Hạ Tưởng thu dọn đồ đạc xong và chuẩn bị về thì nhận được điện của Sở Tử Cao.



Không biết Cao Hải ảnh hưởng tới Trần Phong như thế nào mà Trần Phong rất nhanh có quyết định. Bãi rác trong thành phố yêu cầu phải rời đi trong 15 ngày, đồng thời đoạn đường đó biến thành đường cho người đi bộ. Sở Tử Cao hợp sức với các nhà hàng góp vốn 500 ngàn, xây dựng một quảng trường. Y gọi tới có một mục đích là muốn dùng tiền lớn để mời Hạ Tưởng làm nhà thiết kế quảng trường.



- Hạ tiên sinh, lần này anh nhất định phải giúp tôi. Tôi muốn quảng trường này thành một cảnh đẹp của Thành phố Yến, phải làm cho người đến đều mê say và nói đó là thứ mới, cũng chỉ có anh mới có tài như vậy. Anh nếu không giúp thì tôi chết chắc. Nếu chẳng may xây dựng quảng trường không ai thích thì tôi sẽ làm Trưởng ban thư ký Cao mất mặt.



Không thấy Sở Tử Cao nhưng Hạ Tưởng có thể nghĩ ra vẻ mặt phô trương của đối phương. Hơn nữa giọng khàn khàn của y như là đóng kịch vậy. Sở Tử Cao là nhà kinh doanh khôn khéo, mặc kệ mời Hạ Tưởng làm nhà thiết kế có phải là Cao Hải ám chỉ không, nếu đối phương mở miệng thì chứng mình y có ý tiếp cận Hạ Tưởng, cũng cho rằng Hạ Tưởng có tài.



Sở Tử Cao đúng là rất khôn khéo nhưng là người đang quan hệ. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi đồng ý:



- Cũng được, tôi cố hết sức. Chẳng qua tôi học ngành xây dựng dân dụng nên không sở trường trong việc quy hoạch này. Tôi giới thiệu một người cho anh, tuyệt đối có thể thiết kế ra quảng trường hàng đầu.