Quan Thần

Chương 333 : Hạ Tưởng và Tào Thù Lê cùng đi Liên Cư

Ngày đăng: 03:48 20/04/20


Tào Thù Lê đỏ mặt đỏ tai, dùng sức giãy khỏi vòng tay của Hạ Tưởng.



- Đừng manh động, nơi này toàn là người quen, nếu có người thấy xấu hổ lắm.



Sau đó lại cười hì hì nói:



- Mẹ dặn em sau này phải đề phòng anh, tuy là đã đính hôn, nhưng vẫn chưa chính thức kết hôn, trước mặt anh phải ăn mặc chỉnh tề, còn nói nếu anh đòi hỏi phải biết từ chối.



Ồ, mẹ vợ tương lai cũng không tin tưởng mình, lại truyền kinh nghiệm lại cho con gái như thế. Hạ Tưởng cảm thấy da mặt hơi nóng lên. Quen Tào Thù Lê cũng đã hai năm, cô vẫn hoàn hảo như lúc đầu, chân thật và tốt hiếm có. Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, người nào làm mẹ lại không lo lắng cho con gái chứ? Không trách cô, chỉ tự trách mình quá nuông chiều Tào Thù Lê.



Vẫn là bác Tào hiểu tâm tư của đàn ông. Trước khi ông phải đi đến thành phố Bảo, liền tổ chức lễ đính hôn để có danh phận rồi nói gì thì nói. Nếu đã không đề phòng được hắn thì tốt nhất là trói hắn lại, bắt hắn chịu trách nhiệm là xong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Hạ Tưởng lại nhìn Tào Thù Lê một cách say đắm, tới mức Tào Thù Lê sợ hai tay ôm ở trước ngực, thất thanh nói:



- Ánh mắt của anh làm em sợ, như muốn ăn thịt người vậy.



Hạ Tưởng cười:



- Anh không ăn thịt em đâu, phải để em hầu hạ anh suốt đời chứ.



Về đến nhà đã chín giờ hơn, Vương Vu Phân có thói quen ngủ sớm nên đã đi ngủ. Tào Thù Lê cũng mệt rã rời, liền ngáp đi ngủ. Trong thư phòng còn đèn sáng, Hạ Tưởng liền gõ cửa thư phòng.



- Tỉnh ủy hiện tại rất yên ắng, Bí thư Cao gần đây cũng rất khiêm tốn, ở phương diện nhân sự cũng không có gì thay đổi, tất cả đều theo qui định mà làm, không thấy có chuyện gì lạ xảy ra.


- Anh có thể chảy mồ hôi, chứng tỏ anh trong lòng có em, quan tâm em, sợ em, em cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Nếu anh là một người ý chí sắt đá, cho dù bị em bắt tại chỗ, anh cũng thà chết không thừa nhận, chỉ nói anh và cô ấy đàm luận nhân sinh, ngồi nói chuyện bình thường. Đàn ông như vậy mới đáng sợ, anh coi như cũng còn đáng yêu.



Hạ Tưởng cũng không biết Tào Thù Lê là khen hắn hay là châm biếm hắn, đành phải miễn cưỡng cười:



- Cô bé à, em thật sự tuyệt không hận Liên Nhược Hạm ư?



- Hận? Có lẽ có một chút. Nhưng trên thế giới yêu và hận, làm sao có thể phân được rành mạch



Tào Thù Lê ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút ngạc nhiên cũng có chút buồn, còn có chút phức tạp.



- Như em đối với anh, nói là thích, đôi khi nhớ tật xấu của anh, cũng muốn dùng cả hai chân đá anh. Nhưng khi thực sự muốn đá anh, lại đau lòng không chịu được. Chị Liên cũng là một người đáng thương, em cũng biết chị ấy rõ ràng có thể cướp anh trong tay em. Nếu chị ấy làm như vậy, em chắc chắn sẽ cạnh tranh đến cùng. Nhưng chị ấy tình nguyện đi Mĩ, nhường không gian lại cho chúng ta, em còn có thể hận chị ấy cái gì chứ? Em cũng đã lớn rồi, không còn là cô bé vô tư nữa. Em cũng đã đính hôn với anh, có thể năm sau sẽ gả cho anh. Em đã nghĩ sau này chị Liên sẽ như thế nào, với tính cách mạnh mẽ của chị ấy, nếu thích anh rồi sau này sẽ không thích ai khác nữa.



Hạ Tưởng nghe xong, không nói lời nào, cảm thấy yêu cô hơn. Bước thêm một bước tới gần bảng "Du khách dừng lại". Hắn đột nhiên suy nghĩ, sở dĩ Tào Thù Lê biết Liên Cư, biết trong Liên Cư có phòng của hắn, khẳng định là Liên Nhược Hạm nói cho cô, các cô xem ra cũng có bí mật mà hắn không biết.



Không bao lâu đã đi đến Liên Cư. Biệt thự Liên Cư nằm giữa hồ nước trông như một đóa hoa sen trắng nõn nở rộ tinh khiết. Tào Thù Lê rất thích thú:



- Biệt thự thật đẹp, giống như một người phụ nữ nhẫn nại chờ đợi người yêu, như lời của Kinh Thi. Chị Liên không chỉ xinh đẹp mà còn có mắt nghệ thuật.



Dù sao thì đó cũng là lời ca ngợi tự đáy lòng cô. Hạ Tưởng cảm thấy thực sự vui mừng. Tuy rằng hắn không quá tin tưởng cô có thể hoàn toàn chấp nhận Liên Nhược Hạm, đối với Liên Nhược Hạm không có một chút oán hận, nhưng ít ra cô cố gắng điều tiết và thích ứng, cố gắng tìm kiếm một sự cân bằng, trong lòng hắn thật cảm động. Kỳ thật trên thế giới phụ nữ là khoan dung nhất, dù yếu đuối hơn đàn ông, nhưng có một trái tim mạnh mẽ. Không giống đàn ông, bề ngoài kiên cường, bên trong lại vô cùng mềm yếu. Giống như trái cây, hễ quả bên ngoài cứng nhất định bên trong sẽ mềm, như cây hạch đào. Mà quả bên ngoài mềm mại, đều có hạt cứng, như quả đào.



Trong lòng Hạ Tưởng hạ quyết tâm, kiếp này nhất định phải đối xử tử tế cô bé,



Đương nhiên, sau đó hắn lại hạ quyết tâm, kiếp này, nhất định phải đối xử tử tế mỗi một người hắn yêu và mỗi người phụ nữ hắn yêu, như là Liên Nhược Hạm, như là Tiếu Giai.