Quan Thần

Chương 334 : Đột phá trọng đại

Ngày đăng: 03:48 20/04/20


Hắn cũng không hỏi cô bé vì sao lại biết hắn có phòng riêng trong đây, chỉ dẫn cô đi lên cầu gỗ, đi vào Liên Cư, đang muốn gõ cửa cô bé lại do dự:



- Hay là không nên vào? Em đã tới, cũng xem qua, bỗng nhiên cảm thấy hay là không lên tốt hơn, giữ lại một chút bí mật...



Hạ Tưởng cũng không ép, nói cho cùng trong lòng hắn cũng không thoải mái. Dù sao tại Liên Cư, hắn và Liên Nhược Hạm đã xảy ra ân ái. Tào Thù Lê đi lên khẳng định cũng sẽ không thoải mái, cho nên hắn như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm nói:



- Cảm ơn em, Thù Lê.



Tào Thù Lê nhăn mặt, không nói chuyện, chạy tới phía trước.



Hạ Tưởng và Tào Thù Lê vừa đi, ở chỗ cửa sổ lầu hai, hiện ra một bóng người, là Vệ Tân. Cô ngơ ngác mà nhìn bóng dáng hai người đi xa, mỉm cười cười, tự nói: "Đàn ông ai cũng như vậy, có mấy người chống lại được sự cô đơn?"



Hạ Tưởng không nghe lời chỉ trích của Vệ Tân, hắn còn chưa kịp chọc Tào Thù Lê tiếp thì nhận được một điện thoại khẩn cấp từ Mai Hiểu Lâm.



Giọng Mai Hiểu Lâm rất khẩn trương:



- Hạ Tưởng, anh nên lập tức quay về huyện An, có sự tình cực kỳ quan trọng.



Hạ Tưởng nghe giọng của Mai Hiểu Lâm như thế vội hỏi:



- Bình tình, cho tôi biết chuyện gì xảy ra vậy?



- Vệ sĩ của tôi đã phát hiện ra tung tích của Du Lệ



- Cái gì?



Hạ Tưởng bất ngờ, sau đó mừng rỡ.



Lệ Triều Sinh bị bắt, Du Lệ không rõ tung tích. Mặc dù Nghê Chính Phương và Lệ Triều Sinh quan hệ không tồi đã cho biết Du Lệ ở đâu, nhưng sau khi nhân viên phá án đến, không thấy ai, từ đó Du Lệ biến mất không một chút tin tức. Đến hỏi chồng Du Lệ, ông ấy thở dài, không ngừng lắc đầu nói:



- Cô ấy đi đâu cũng chưa từng nói cho tôi biết.



Du Lệ cũng là nhân vật mấu chốt trong vụ án Lệ Triều Sinh, có lẽ từ cô còn tìm được đột phá mới, nhưng sau khi cô mất tích, Lệ Triều Sinh có chết cũng không mở miệng, vụ án đi vào bế tắc. Hiện tại đột nhiên nghe được Du Lệ xuất hiện, Hạ Tưởng có thể nào không vừa mừng vừa sợ?



Nói không chừng, Du Lệ sẽ tạo một loạt phản ứng dây chuyền, trở thành một cây rơm rạ cuối cùng đè đến Cao Thành Tùng.



- Cụ thể là tình huống gì? Mau nói tôi nghe.



Hạ Tưởng cũng mất đi bình tĩnh hỏi.




Hạ Tưởng đành phải liên tục gật đầu:



- Chủ nhiệm Tần nói đúng, tôi hiểu.



Tần Thác Phu thấy Hạ Tưởng nghĩ một đằng nói một nẻo, liền cười mắng một câu:



- Đừng vì vậy mà nghĩ tôi làm bậy mà được thành tựu, cậu không làm công tác kiểm tra kỷ luật, không biết phải đem người xấu ra công lý nhưng không có chứng cớ xác thực vô cùng ức chế tâm lý. Có đôi khi, vì phá bỏ tâm lý tự vệ của bọn họ, không thể không vận dụng một ít thủ đoạn, cũng là do không có biện pháp nào khác.



Nói xong, Tần Thác Phu kêu người lập tức đi mời chồng Du Lệ hợp tác phá án. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Nghê Chính Phương xung phong muốn đích thân dẫn người đến, Trịnh Thiếu Phong dẫn người đi theo, Tần Thác Phu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.



Không bao lâu, chồng Du Lệ được đưa tới. Hắn tên Tôn Hữu Tài, là một người trung niên nhỏ, đỉnh đầu hơi trọc, sắc mặt có chút kích động, không ngừng nói:



- Tôi không biết, tôi không biết gì cả. Tôi bị Du Lệ cắm sừng, cũng sau khi cô ta chạy trốn tôi mới biết được cô phạm vào chuyện này. Mọi việc cô ta đều gạt tôi, ngay cả đứa con cũng không phải con ruột của tôi. Tôi không biết, tôi thật sự không biết gì cả.



Hạ Tưởng cảm thấy hắn đáng thương. Thân là đàn ông, vợ là người tình của người khác, con là con của người khác, lại bị vợ ép tới gắt gao, cũng thật là uất ức.



Tần Thác Phu nhìn Tôn có mới vài lần, mỉm cười kín đáo, nói với Hạ Tưởng:



- Hắn nói không có lời nào thật



Hạ Tưởng kinh ngạc:



- Chủ nhiệm Tần làm sao nhìn ra được?



- Ánh mắt hắn không bình thường, né tránh, không dám nhìn đối diện, hơn nữa vẻ mặt hắn bối rối, có thể nói là giả vờ, chúng ta còn chưa hỏi hắn, hắn đã vội vàng nói không biết gì, có thể thấy được là có người dạy hắn nói như thế nào. Bởi vậy suy ra hắn khẳng định biết một ít cái gì, nhưng bởi vì có nguyên nhân nên không nói.



Tần Thác Phu không hổ là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật, chỉ nhìn vài lần liền biết Tôn Hữu Tài có vấn đề.



Hạ Tưởng vô cùng khâm phục:



- Thật sự là cao nhân, tôi về sau ở xa ngài một chút, đỡ phải bị ngài phân tích thành người xấu.



Tần Thác Phu cười ha hả:



- Hôm nay hiếm khi có hứng thú như vậy, tôi tự mình đến mới có giao lưu với Tôn Hữu Tài.



Tần Thác Phu ra tay, quả nhiên không tầm thường, chỉ một lát, Tôn Hữu Tài liền giải thích toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn.