Quan Thần

Chương 371 : Có một số người sợ rằng thiên hạ không loạn

Ngày đăng: 03:48 20/04/20


Đang lúc Hạ Tưởng vất vả, cảm thấy đồ ăn nhạt nhẽo như vậy thì đột nhiên nghe được câu hỏi của Liên Nhược Hạm, hắn lập tức sửng sốt.



Hạ Tưởng sửng sốt không phải bởi vì ý tưởng của Liên Nhược Hạm bất thình lình đưa ra, mà là hắn bị miếng thịt bò mắc nghẹn trong cổ. Nhưng trong mắt Liên Nhược Hạm thì dường như hắn đang bị lời nói của cô dọa trở thành như vậy. Bình thường thì Liên Nhược Hạm tùy hứng, nhưng tính tình của cô cũng rất quật cường, hiện tại thấy bộ dạng giật mình của Hạ Tưởng như vậy thì cô liền ủy khuất, nước mắt không kìm nổi phải chảy ra, cô mím chặt môi nói:



- Nếu anh không muốn thì thôi, không cần phải bày ra bộ dạng khó khăn đến như vậy.



Hạ Tưởng cười khổ chỉ cổ họng, sau đó uống mấy hớp rượu nho thì mới nuốt trôi được miếng thịt:



- Không phải, thịt không chín, nhai không được, bị nghẹn.



Hắn lại thấy bộ dáng ủy khuất của Liên Nhược Hạm thì trong lòng mềm nhũn, nhớ tới việc cô từ trước đến nay vì mình mà chịu đựng hết mọi gian khổ, làm sao hắn có thể cự tuyệt? Hắn liền không do dự gật đầu:



- Anh cầu còn không được. Lần đầu tiên anh gặp được tình huống một cô gái cầu hôn chàng trai nên anh phải khẩn trương đồng ý luôn. Nếu không, từ nay về sau không tìm được cơ hội tốt như vậy.



Liên Nhược Hạm cũng phải nín khóc mà bật cười, trừng mắt hung hăng nhìn Hạ Tưởng một cái.



- Anh mà không đồng ý với em thì em sẽ không tha cho anh.



Giọng điệu rất nghiêm khắc nhưng không có chút sức lực nào cả.



Ngày tiếp theo, Hạ Tưởng cùng với Liên Nhược Hạm tới một nhà thờ nhỏ, trước sự chứng kiến của mục sư, hai người đã trao nhẫn cho nhau. Mặc dù Hạ Tưởng cũng không phải là người theo đạo Thiên Chúa, nhưng bởi vì ở nước Mỹ thì chỉ cần một mục sư chủ trì nghi thức là được, cũng không cần các thủ tục rườm rà linh tinh gì khác. Liên Nhược Hạm chọn một nhà thờ ở một chỗ rất hẻo lánh, chắc là cũng xem xét đến việc làm sao giảm sự ảnh hưởng đến nhỏ nhất.



Nghi thức đơn giản mà trang trọng, lúc mục sư nói câu "Con có thể hôn môi của vợ con" thì Hạ Tưởng nhìn thấy trong mắt Liên Nhược Hạm như có màn nước, vẻ thần thái hạnh phúc trên mặt cô dâng trào, cả người cô như đắm chìm bên trong vầng hào quang tình yêu, tỏa sáng ra ngoài làm cho ai cũng trở nên vui sướng.



Một người con gái, thời khắc đẹp nhất chính là thời điểm chính thức làm vợ. Text được lấy tại https://truyenfull.vn



Ở nơi đất khách quê người, rốt cuộc Liên Nhược Hạm đã thực hiện được giấc mộng trong lòng cô là được gả cho Hạ Tưởng. Mặc dù trong nước vẫn chưa chính thức công nhận cuộc hôn nhân này, nhưng ít ra trong tâm lý thì cô có sự an ủi. Hơn nữa, cô đã lấy được quốc tịch nước Mỹ nên có thể yên tâm, thoải mái để Hạ Tưởng trở thành người chồng duy nhất của cô ở tại nước Mỹ này.


Chỉ có điều, sau khi cô và Khâu Tự Phong thảo luận một số đối sách thì đều cảm thấy mức độ của những đối sách này không đủ, vừa không bắt được điểm yếu của đối phương mà cũng không thể giải quyết được các cơ bản của sự kiện. Cô cũng chỉ có thể dùng hết khả năng của mình để an ủi người nhà của người công nhân kia, đồng ý việc Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện sẽ dùng hết mọi lực lượng để tìm kiếm cứu nạn người công nhân mất tích, nhất định sẽ cấp cho người nhà của người công nhân một câu giải thích thỏa đáng.



Khâu Tự Phong cũng lấy thân phận của Bí thư huyện ủy để ra mặt an ủi người nhà người công nhân và bố trí các lực lượng thích đáng đối với đám người tới gây rối nên mâu thuẫn gay gắt mới không tiến thêm bước mới. May mắn là Trịnh Thiếu Phong cũng cực kỳ thông minh, phát hiện ra trong đám người có những kẻ đục nước béo cò, cố ý khơi mào gây rối. Tuy nhiên, chưa kịp bắt thì đối phương cũng đủ tỉnh táo thừa cơ chạy trốn.



Mặc dù như thế, nhưng sự khôn khéo của Trịnh Thiếu Phong cũng chưa đến mức để Khâu Tự Phong để lại ấn tượng sâu đậm, nhưng Khâu Tự Phong nghĩ lại việc Trịnh Thiếu Phong cũng lập được công lớn trong vụ án lớn Lệ Triều Sinh nên bắt đầu manh nha ý niệm đề bạt y lên.



Lúc Trịnh Thiếu Phong phát hiện những người đứng đàng trong đám đông gây rối cũng làm cho Khâu Tự Phong phải nhận thức sâu sắc rằng, tuy rằng y là Thái tử Đáng, nhưng dù sao căn cơ ở huyện An cũng không chắc, không vững bằng những quan chức sinh trưởng và lớn lên trong địa phương này, ví dụ như Phòng Ngọc Huy, như Đặng Tuấn Kiệt.



Hơn nữa y cũng nhận thức đầy đủ hơn việc y ít giao tiếp với quần chúng, không quá hiểu biết về tính tình và tập quán của dân chúng. Tuy rằng y có danh nghĩa là Bí thư huyện ủy, là nhân vật số một, nhưng danh vọng bên trong quần chúng thì có lẽ còn không bằng những Phó Chủ tịch huyện có giao thiệp trực tiếp với bọn họ, thậm chí là Bí thư Đảng ủy xã.



Trong vụ việc quần chúng khiếu kiện kêu oan theo tập thể như thế này thì Khâu Tự Phong mới phát hiện ra các khiếm khuyết của y rất lớn, may mắn là y nghe theo đề nghị của Trương Kiện, dùng mọi khả năng, trước mắt tạm thời việc chính là dẹp bỏ các cuộc tụ họp theo quần thể thế này đã. Bởi vì thế cục huyện An đúng là rất phức tạp, nếu huyện An là một huyện có sự đoàn kết trong chính trị thì có thể bắt luôn người cầm đầu đe dọa những người khác, như vậy sẽ áp chế được sự kiện. Nhưng cũng có một số người trong huyện An sợ rằng không đủ loạn, vì thế tung tin trên các phương tiện chính thống, vì thế cũng chỉ có thể áp dụng chính sách dụ dỗ mà thôi.



Trương Kiện đưa ra đề nghị trước mắt làm dịu đi các sự kiện này đã, sau đó sẽ tiến hành phản đòn sau. Sau khi xem xét, Khâu Tự Phong không khỏi phải cám ơn lời nhắc nhở kịp thời của Trương Kiện đã làm cho y tránh khỏi sự tình nan giải trước mắt. Trong điện thoại, Bí thư Trần và Thị trưởng Hồ luôn cường điệu nhấn mạnh điều đầu tiên là phải chiếu cố đến dân chúng, không phải sợ mất bao chi phí trong việc này. Thậm chí, trong giọng điệu của Thị trưởng Hồ còn ám chỉ, nếu chẳng may làm bùng phát hơn đám đông người tới khiếu kiện thì Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện An sẽ phải gánh vác trách nhiệm.



Trách nhiệm trong chính trị làm cho Khâu Tự Phong phải đổ mồ hôi lạnh ra toàn thân, sự tình một khi đã đẩy lên đến độ cao quy về trách nhiệm chính trị có nghĩa là liên quan mật thiết đến tiền đồ chính trị, không ai dám phớt lờ.



Nhưng một việc này cũng không thể tính là sự kiện có tính quần thể, có thể làm cho Thị trưởng Hồ nói ra lời nghiêm khắc đến như vậy, Khâu Tự Phong có thể đoán được có người nào đó trong thành phố can thiệp vào làm Thị trưởng Hồ cũng cảm thấy áp lực.



Có chút người đúng thật không sợ có tâm dạ độc ác, chỉ sợ là thiên hạ không loạn!



Khâu Tự Phong rất giận dữ với việc này.



Trong chốn quan trường thì cũng không thể thiếu các cuộc tranh đấu khốc liệt, cũng không tránh khỏi tình trạng bằng mặt không bằng lòng, chiến tích chính là con ngựa kéo chiếc xe quan chức phát triển nhanh nhất. Nhưng nếu vậy thì cũng phải bằng bản lĩnh của mình mà kéo các nhà đầu tư đến, cũng có thể bằng ánh mắt độc đáo khai phá các thị trường mới, nhưng không thể chỉ nghĩ cho một mình mình đạt được thắng lợi mà để cho những người khác đều bị thua thiệt, thậm chí còn âm thầm hạ độc thủ hãm hại người khác.



Huống chi, trong con mắt của Khâu Tự Phong thì đường Sơn Thủy của Hạ Tưởng so với làng du lịch mới có tác dụng hơn hẳn cho sự phát triển của huyện An. Theo góc độ cá nhân của y mà suy xét thì dự án đường Sơn Thủy cũng có một phần chiến tích của y ở trong đó, còn trong dự án làng du lịch mới của Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy thì hiển nhiên bọn họ không chừa ra một phần nào cho y cả.



So sánh những điều trên, cộng với việc đối nhân xử thế của Hạ Tưởng thì Khâu Tự Phong mới phát hiện ra rằng so với sự âm hiểm giả dối của Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy thì Hạ Tưởng bao giờ trong công tác cũng lấy công việc đặt lên trên hết, trong các xung đột mâu thuẫn không bao giờ dùng cách giải quyết là ra ám chiêu để hạ độc thủ.