Quan Thần

Chương 372 : Hạ Tưởng thong dong ứng đối

Ngày đăng: 03:48 20/04/20


Khâu Tự Phong rất rõ ràng việc lựa chọn của y là hợp tác với Hạ Tưởng, đây là sự lựa chọn sáng suốt. Nếu đi lại gần với đám người Phòng Ngọc Huy, với phương thức làm việc như vậy thì y cảm thấy rất xấu hổ. Đường đường là một Thái tử Đảng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dùng thủ pháp bỉ ổi như vậy để hãm hại người khác, đúng là loại bại hoại trong chốn quan trường.



So với suy nghĩ tường tận của Khâu Tự Phong thì ý tưởng của Mai Hiểu Lâm đơn giản hơn nhiều. Cô nghĩ rằng, nếu trong sự vụ này có Phòng Ngọc Huy và Đặng Tuấn Kiệt dính vào, tốt thôi, sau này sẽ động chân nhúng tay vào trong công tác của bọn họ, để bọn họ không thể sống khá giả được.



Trong lòng hai người đều tức giận, vừa nghe thấy Hạ Tưởng trở về liền không hẹn mà gặp cùng đồng thời tiến đến, cũng không nghĩ tới việc cùng một lúc cả hai nhân vật số một và nhân vật số hai cùng xuất hiện tại văn phòng của Phó Chủ tịch huyện thường trực thì sẽ để người ngoài suy nghĩ gì.



Hạ Tưởng vừa thấy vẻ mặt của Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm thì hiểu là bọn họ đang lo lắng. Mặc kệ là như thế nào thì Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy trong chuyện này đã làm hết sức quá đáng, không để cho nhau chút mặt mũi nào, nếu để cho bọn họ tự tung tự tác thì công tác trong huyện An sau này làm sao mà khai triển nổi? Hắn nghe xong lời nói của Khâu Tự Phong thì hơi trầm tư, làm việc nghĩa thì không thể chùn bước được. Vì thế hắn nói:



- Công trình đường Sơn Thủy từ nay về sau sẽ để tôi phụ trách xử lý. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ ăn ở ngủ nghỉ tại công trường, quyết tâm bám trụ không rời công trường nửa bước, cho đến lúc giải quyết được vấn đề mất tích của người công nhân, đảm bảo quá trình thi công về sau tuyệt đối an toàn thì mới thôi.



Khâu Tự Phong gật gật đầu, trong lòng hiện lên tia áy náy. Không phải là y không nghĩ tới việc tự mình tới trấn thủ ở công trường, cũng chẳng ngại phải làm công to việc lớn gì, chỉ cần giả vờ giả vịt là cũng được. Bí thư huyện ủy đích thân xông lên tuyến đầu, trấn thủ ở đó ba ngày thì xem ai dám không coi trọng? Ai dám không có việc gì lại đến gây rối? Chỉ có điều y lo lắng là nếu chẳng may khi y vừa tới mà công trường lại xuất hiện ra sự cố mất an toàn nào đó, lúc này lãnh đạo cấp trên trách tội xuống thì tất cả các sai lầm từ trước đến nay của công trình này đều trở thành lỗi mà hắn phải gánh chịu.



Xét cho đến cùng, đây là Khâu Tự Phong cảm thấy áy náy với việc mình không dám nhận việc chịu trách nhiệm. Hạ Tưởng vừa quay về, không chút do dự lại đề nghị xông lên tuyến đầu xung yếu nhất, người này mới đúng thật là làm việc thực sự, là Phó Chủ tịch huyện chân chính là vì dân mà làm việc.



- Phó Chủ tịch huyện Hạ, cảm ơn cậu, cậu là một người bạn đáng phải kính trọng.



Hai bàn tay Khâu Tự Phong nắm chặt lấy tay Hạ Tưởng, vẻ mặt hổ thẹn nói.



Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận tâm ý của Khâu Tự Phong, hắn xua tay nói:



- Bí thư không nên nói lời như vậy. Nếu tôi đã một lòng thúc đẩy việc triển khai dự án đường Sơn Thủy, vì dân chúng huyện An làm thông một con đường xuyên qua núi thì nhất định tôi sẽ là người gánh chịu trách nhiệm. Chúng ta làm quan, nếu chưa làm đúng trách nhiệm thì cũng phải là một người có lương tri.



Mai Hiểu Lâm cũng cảm động, nói một cách kiên quyết:



- Phó Chủ tịch huyện Hạ, cậu yên tâm, tôi và Bí thư Khâu sẽ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Phòng Ngọc Huy và Đặng Tuấn Kiệt, không để cho bọn họ âm thầm tiếp tục quấy rối.



Hạ Tưởng cười ha hả:
Đặng Tuấn Kiệt thì hay rồi, không ngờ nghĩ ra kỹ xảo nhỏ vu oan giá họa cho người khác, làm cho Hạ Tưởng tức giận. Bây giờ thì tốt rồi, vốn đang có hiềm khích với Bí thư Khâu và Chủ tịch huyện Mai, bây giờ mấy người này đã đồng tâm hiệp lực để đối phó mỗi mình, cho dù mình ở hội nghị thường vụ chiếm được đa số phiếu, nhưng Bí thư và Chủ tịch huyện hợp lại với nhau thì cũng thua.



Trước kia Phòng Ngọc Huy dám ở hội nghị thường vụ lấy đa số để dồn ép số ít chính là đánh cuộc việc Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm bất hòa với nhau. Cả huyện An này ai không biết Bí thư và Chủ tịch huyện trước đó từng có đoạn thời gian khúc mắc? Bây giờ thì tốt rồi, chủ ý ngu xuẩn của Đặng Tuấn Kiệt đưa ra không làm tăng thêm hiềm khích giữa hai người mà ngược lại, lại kết hợp hai người lại. Việc như thế làm sao trong lòng y không tức giận?



Tuy rằng về mặt ngoài thì Hạ Tưởng đã đi đến hiện trường thi công đường Sơn Thủy, nhưng ai mà chẳng biết hắn có lực ảnh hưởng mạnh mẽ đến thế nào với Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm? Trước khi hắn trở lại thì dường như Bí thư Khâu và Chủ tịch huyện Mai bó tay không có biện pháp nào, thế mà Hạ Tưởng vừa quay về thì hai người liền hăng hái phản kích, với chiêu số sắc bén trí mạng, chỉ trong phút chốc đã đánh trúng điểm yếu của làng du lịch mới.



Không phải Hạ Tưởng là người có chủ ý thì là ai?



Nhân vật số một, số hai đều đã xuất chiêu thì phía dưới có ai dám lớn tiếng nói chuyện? Huống chi lại còn có một Phó Chủ tịch thường trực huyện, một Phó Bí thư chuyên trách nữa, có thể nói là đã tổ hợp được bốn người có quyền lực lớn nhất, chỉ sợ không chịu được mấy chiêu thì liên minh của mình sẽ tan rã trong nguy hiểm.



Bí thư và Phó Bí thư nắm chặt trong tay quyền về nhân sự, Chủ tịch huyện và Phó Chủ tịch thường trực huyện khống chế được đại cục của bộ máy Ủy ban, một mình mình thì làm sao dậy sóng được? Đặng Tuấn Kiệt đúng là đầu óc ngốc nghếch, đáng ra trong tình huống hiện tại thì điều thích hợp nhất làm chính là vùi đầu vào phát triển, có chiến tích đã rồi nói sau. Khi có chiến tích rồi, lợi dụng mối bất hòa giữa Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm để đẩy cao mâu thuẫn lên, cùng với số đông trong hội nghị thường vụ thì mới có thể từ từ nắm giữ quyền chủ động. Thế mà bây giờ, Đặng Tuấn Kiệt đúng là thông minh, lại làm ra hạ sách làm cho mấy người này lại liên hợp lại với nhau một cách mật thiết.



Sự tức giận trong lòng Phòng Ngọc Huy dường như muốn phát cuồng lên.



Nhưng y còn muốn lợi dụng sự bốc đồng và lỗ mãng của Đặng Tuấn Kiệt để đối phó với Hạ Tưởng, để chọc giận Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm, làm cho trận tuyến của những người này tự loạn. Vì thế, lời nói của y mới không quá khó nghe đến như vậy.



- Mà còn việc này nữa, tôi cũng không rõ tại sao cậu lại bất mãn Hạ Tưởng lớn đến như vậy?



Giọng điệu của Phòng Ngọc Huy đã dịu đi được một ít.



Đúng vậy, ngay cả Phòng Ngọc Huy cũng cảm thấy khó hiểu, vì sao Đặng Tuấn Kiệt trước kia là một người khiêm tốn, thế mà khi được vào hội nghị thường vụ liền tỏa ra khí thế kinh người đến thế, mọi chốn mọi nơi đều nhằm mũi dùi vào Hạ Tưởng, giống như y và Hạ Tưởng có mối thâm thù đại hận gì đó? Mà rõ ràng dường như trước kia Đặng Tuấn Kiệt và Hạ Tưởng không có gì quan hệ sâu sắc? Chẳng lẽ là y chói mắt với hào quang của Hạ Tưởng mà sinh ra sự đố kỵ?



Trên mặt Đặng Tuấn Kiệt hiện lên một vẻ tức giận. Y hít sâu mấy hơi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại rồi nói:



- Hạ Tưởng hại chết Lệ Triều Sinh, tôi và gã không đội trời chung với nhau.