Quan Thần

Chương 389 : Rút dây động rừng

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Tuy rằng quan hệ của cô và Ngô gia cũng bình thường, nhưng dù sao đối với Ngô Tài Giang cũng là máu mủ tình thân. Thân là chú, vẫn là có một chút thân thiết mới khiến cho Ngô Tài Giang cố gắng chiếu cố Hạ Tưởng như vậy.



Ngô Tài Giang cũng không ngốc, cũng có thể nhìn ra Liên Nhược Hạm có tình cảm đối với Hạ Tưởng, ngẫm nghĩ một chút vẫn nên nhắc nhở cô một câu:



- Hạ Tưởng là một người không tồi, nhưng có điều cậu ấy có rất nhiều mối quan hệ phức tạp, và chủ yếu chính là cậu ấy đã đính hôn.



- Đúng là anh ấy chẳng những đã đính hôn mà đến Tết Nguyên đán sẽ kết hôn. Nhưng việc anh ấy đính hôn và kết hôn thì có quan hệ gì đến việc cháu giúp anh ấy? Anh ấy đã từng giúp Tập đoàn Viễn Cảnh, về sau có thể trở thành trợ thủ của Ngô gia. Hiện tại anh ấy quan hệ với cả Khâu gia và Mai gia không tồi, cháu là vì nghĩ đến lợi ích của gia tộc, chú không nên suy nghĩ linh tinh.



Liên Nhược Hạm bỗng nhiên nhớ tới việc Ngô Tài Giang ở sau lưng phá rối đã làm cho Hạ Tưởng bị giữ vài ngày, khiến cô cũng phải đi tới nước Mỹ. Mặc dù cuối cùng Hạ Tưởng và cô đều trong họa gặp phúc, nhưng trong lòng cô vẫn thấy tức giận bất bình, chỉ vì Ngô Tài Giang hấp tấp mà tâm sinh bất mãn, mượn cơ hội liền phát ra.



Ngô Tài Giang hiểu tính cách của Liên Nhược Hạm, biết cô bé ngay cả lời ba nói cũng không nghe, lời nói của chình mình đối với cô bé lại càng không có uy lực gì, liền lắc đầu cười:



- Nhược Hạm, chú chỉ quan tâm đến cháu, chú cam đoan với cháu về sau sẽ không tham gia vào chuyện cá nhân của cháu. Cháu yêu thế nào, bị áp lực thế nào cũng kệ cháu, dù sao cháu cũng có một con mắt tinh tường, lại có năng lực có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng nếu tên của Hạ Tưởng được ông cụ biết đến, tính tình ông thế nào thì cháu cũng biết, chú cũng không ngăn được đâu.



- Chú không cần lo, có vấn đề gì cháu sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ cần chú đồng ý không nói chuyện này với ông cụ, nếu không cháu sẽ có cách làm Hạ Tưởng trợ giúp Mai gia và Khâu gia, sẽ đối đầu với Ngô gia! Nói vậy chắc chú cũng hiểu được, gần đây Mai gia và Khâu gia thế lực tăng lên rất nhanh, hơn nữa Mai gia và Khâu gia đều thích Hạ Tưởng. Đừng buộc anh ấy phải đi theo hướng đối đầu với Ngô gia!



Liên Nhược Hạm bỗng nhiên kiên cường đứng lên, đối đầu với Ngô Tài Giang gay gắt.



Ngô Tài Giang không có cách nào nói với Liên Nhược Hạm, đành phải miễn cưỡng cười với Nhược Hạm,



- Cháu đối với chú như vậy để làm gì? Đúng là trước kia chú đã sai thật là xin lỗi Hạ Tưởng, nhưng thực sự đó chỉ là hiểu lầm, hơn nữa mọi việc cũng đã qua, làm người phải nhìn vào chuyện tương lai, không nên nhìn mãi chuyện quá khứ như vậy. Hiện tại chú đối với Hạ Tưởng không có ác ý, chỉ muốn nhắc nhở cháu phải chú ý, đừng cho ông cụ biết chuyện này. Được rồi, chú sẽ không nói nhiều nữa, cháu chừng nào muốn quay về Bắc Kinh thì tới tìm chú, chú bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cháu.



Sau đó, Ngô Tài Giang lại muốn nghe ý kiến của Liên Nhược Hạm liền nói:



- Nếu điều Hạ Tưởng đến Bộ Ngoại thương cháu thấy thế nào? Nghe nói cậu ấy rất có khả năng kinh doanh, ở Bộ Ngoại thương hẳn là có đất dụng võ.



Liên Nhược Hạm từ chối cho ý kiến, lúc cô đi rồi, Ngô Tài Giang tự giễu mà cười cười, tự nói:




Hạ Tưởng thấy Hồ Tăng Chu tươi cười nhưng vẫn nhìn ra y còn do dự, y cũng không cự tuyệt lời mời của mình đến đến giải tỏa tại trung tâm an dưỡng ở công viên Rừng Rậm thì Hạ Tưởng cũng có chút cảm tình với Tăng Chu, nghĩ rằng không nên ép buộc y nhanh quá. Thực ra với quan hệ của y ở thành phố Yến, cuối cùng sẽ bị cưỡng ép phải đem vấn đề đất thuộc sở hữu của nhà máy thép và nhà máy dược đưa ra thảo luận trên hội nghị thường vụ, cũng tin tưởng sẽ được thông qua một cách thuận lợi.



Trần Phong, Vương Bằng Phi, Phương Tiến Giang, Tần Thác Phu và Lý Đinh Sơn, đã có được năm phiếu này, huống chi mấy người này đều nằm trong ủy viên thường vụ lại đều là những nhân vật quan trọng. Trần Phong là nhân vật số một, Vương Bằng Phi là Phó bí thư. Phương Tiến Giang là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Tần Thác Phu là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đều là những nhân vật đầy quyền lực. Mấy người bọn họ đều nhất trí cách giải quyết như vậy, Hồ Tăng Chu cũng chỉ còn con đường thỏa hiệp mà thôi.



Nhưng Hạ Tưởng còn muốn thuyết phục Hồ Tăng Chu, khiến y theo phe mình. Nếu trên hội nghị thường vụ mà bị cưỡng ép rồi được thông qua, sẽ đẩy Hồ Tăng Chu sang phe đối phương, thậm chí có thể hoàn toàn đi theo với đối phương. Hạ Tưởng không muốn phải chứng kiến kết quả như vậy.



Có thể tranh thủ thì cứ cố gắng tranh thủ, dù sao Hồ Tăng Chu là Thị trưởng, về sau rất nhiều công việc hành chính sự vụ của thành phố Yến đều phải qua cửa của y, hợp tác vĩnh viễn tốt hơn so với đối đầu lâu dài.



Đương nhiên còn có một số nhân tố bất an phải suy xét, chính là nếu Tập đoàn Đạt Tài quyết định nhúng vào một tay, mọi chuyện sẽ phiền toái hơn rất nhiều.



Nếu lúc đó Vương Bằng Phi bỏ quyền khi đề xuất phương án của Tập đoàn Viễn Cảnh mà đảo sang ủng hộ Tập đoàn Đạt Tài, vậy thì giá trị của Hồ Tăng Chu sẽ xuất hiện.



Hạ Tưởng luôn luôn cho rằng nếu có thể hợp tác thì sẽ cố gắng hợp tác. Gắn kết lợi ích với nhau sẽ không sợ không có người cùng hợp tác. Nếu đối đầu thì kết quả chỉ có thể khiến mọi người tổn hại. Trong lòng Hồ Tăng Chu hiểu rõ mục đích Hạ Tưởng gặp mặt y, y hiện tại trong lòng cũng vô cùng khó xử, đầy hỗn độn.



Hồ Tăng Chu vô cùng hiểu rõ mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng tại thành phố Yến. Trần Phong và Lý Đinh Sơn đối với hắn như như thế nào thì không cần phải nói. Nghe nói Vương Bằng Phi và Phương Tiến Giang cũng có mối quan hệ không nhỏ với hắn, còn Tần Thác Phu cũng có tình cảm qua lại với hắn. Nếu y và Hạ Tưởng cũng có quan hệ tốt, gia nhập mạng lưới quan hệ của hắn, việc công tác ở thành phố Yến sẽ thuận buồm xuôi gió.



Nhưng hiện tại khi Hồ Tăng Chu chậm rãi tới gần Hạ Tưởng thì xuất hiện vấn đề đất của nhà máy thép và nhà máy dược.



Vỗn dĩ đất ban đầu nếu đã thuộc sở hữu thì hẳn là không có lí do gì để trì hoãn, từ lúc Tập đoàn Viễn Cảnh khai phá công viên Rừng Rậm, cùng thời gian này Ủy ban nhân dân thành phố và Tập đoàn Viễn Cảnh ký kết hợp đồng, ưu tiên cân nhắc bố trí cho Tập đoàn Viễn Cảnh khai phá. Hồ Tăng Chu cũng cho rằng sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, không nghĩ tới Bất động sản Cát Thành lại xin khai phá.



Đứng sau Bất động sản Cát Thành là Đàm Long, trong lòng Hồ Tăng Chu đều biết. Trong cảm nhận của y thì Đàm Long còn không quan trọng bằng Hạ Tưởng, huống chi là người đứng sau Hạ Tưởng? Vốn y định bỏ mặc không nghĩ tới, nhưng sau khi Đàm Long tìm y nói giúp, thì Phó bí thư tỉnh ủy Thôi Hướng cũng điện thoại tới, liền tự mình gọi tới văn phòng làm việc của y.



Hồ Tăng Chu và Thôi Hướng không có quan hệ hữu hảo, y ở tỉnh ủy cũng chỉ có quan hệ gần gũi một chút với Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Trương Xán Dương, ở tỉnh cũng có một hậu trường lực lượng mạnh mẽ đó chính là Tống Triệu Độ. Nhưng từ sau khi y đến thành phố Yến, vẫn không có cơ hội gặp gỡ Tống Triêu Độ, không chừng Tống Triêu Độ đối với y cũng có chút ý kiến. Hồ Tăng Chu cũng vốn không muốn bị mất mặt chủ động đến tìm Tống Triêu Độ.



Nhân vật số 3 của Tỉnh ủy là Thôi Hướng chủ động điện thoại cho y, Hồ Tăng Chu thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), thậm chí còn có một chút xúc động. Bởi vì gần đây tình thế của Thôi Hướng đang mạnh lên ở Tỉnh ủy, hiện tại chỉ là Phó Bí thư Thôi nhưng lại là nhân vật hết sức sôi nổi. Bởi vì tất cả mọi người đều biết bí thư Diệp tuổi đã lớn, với tuổi tác đó sẽ không ở được lâu, ngai vàng của bí thư sẽ phải nhường lại, Phó Bí thư Thôi ít nhất cũng có thể trở thành Chủ tịch tỉnh Thôi.