Quan Thần

Chương 412 : Cô có tình tôi có ý

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Mọi người đều rất phấn khởi, nhưng ngoài niềm vui ấy, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới vấn đề liên quan đến Hạ Tưởng. Phó Bí thư Thôi vừa mới gật đầu đồng ý điều Hạ Tưởng đến tổ lãnh đạo, thì liền có ngay tin tức về đoàn khảo sát của tỉnh Lĩnh Nam, là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là một tín hiệu chính trị? Nếu không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì bản lĩnh của Hạ Tưởng thật đáng sợ.



Những việc xảy ra trên chính trường, bất luận là trùng hợp hay cố ý, thì cũng đều khiến người ta rơi vào không gian suy nghĩ miên man vô tận, không gian ấy càng rộng thì càng làm cho người ta không đoán định được.



Đương nhiên nếu để cho Hạ Tưởng trình bày, hắn trăm phần trăm sẽ nhận định là trùng hợp. Bởi vì chuyện này với hắn quả là không có một chút quan hệ gì. Hơn nữa, hắn cũng không biết đến chuyện này, hắn hiện tại đang ở cùng Mai Hiểu Lâm, chúc mùng sinh nhật lần thứ 30 của cô ta.



Mai Hiểu Lâm vốn không mời Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không biết sinh nhật của cô, vừa hay hắn và Khâu Tự Phong nói chuyện điện thoại với nhau, thảo luận vấn đề thành phố thí điểm, Khâu Tự Phong đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Mai Hiểu Lâm, liền cười cười nhắc Hạ Tưởng một câu:



- Hôm nay sinh nhật Mai Hiểu Lâm, cậu không định qua chúc mừng cô ấy à?



Hạ Tưởng liền cười Khâu Tự Phong:



- Anh vẫn còn nhớ tới sinh nhật của Mai Hiểu Lâm, thật là có tâm nhỉ.



Khâu Tự Phong thở dài một hơi:



- Cô ấy cũng là một cô gái tốt, nhưng tiếc rằng tôi và cô ấy không có duyên phận, thôi đừng nhắc nữa. Cậu và cô ấy trước kia hợp tác cũng xem là vui vẻ, cũng nên biểu hiện một chút mới phải. Cô ấy ngoài mặt không nói ra, nhưng thật sự trong lòng hiểu rất rõ.



Mặc kệ Khâu Tự Phong có phải có ý nhấn mạnh câu cuối hay không, Hạ Tưởng nếu đã biết hôm nay là sinh nhật Mai Hiểu Lâm, chắc chắn sẽ gọi điện hỏi thăm. Không ngờ rằng, điện thoại vừa mới kết nối xong, cô đang ở trong khách sạn thành phố Yến, hơn nữa nghe giọng điệu của cô, đã có vài phần men say:



- Hạ, Hạ Tưởng, không ngờ anh lại biết hôm nay là sinh nhật tôi? Anh qua đây đi, tôi đang ở khách sạn Phù Dung thành phố Yến.



Vừa đúng lúc hết giờ làm, Hạ Tưởng liền gọi một cuộc điện thoại cho Tào Thù Lê, nói không cần chờ hắn về nhà ăn cơm, sau đó lái xe thẳng đến khách sạn Phù Dung.



Khách sạn Phù Dung nằm trên đường Hoa Nam, phía đông đối diện Trung tâm thương mại Quốc Bắc, phía tây tiếp giáp với Công ty Ngũ Giao Hóa. Công ty Ngũ Giao Hóa đã phá sản, chỉ sót lại một đám người chuyển lên khu trống trên tầng 6 tòa nhà văn phòng. Nghe nói Trung tâm thương mại tổng hợp cao cấp của Phó gia sẽ được xây dựng trên nền của tòa nhà cũ của Công ty Ngũ Giao Hóa, hơn nữa còn mở rộng kinh doanh, có tên là Thời trang hàng hiệu cao cấp.



Hạ Tưởng vốn tưởng rằng Mai Thái Bình cũng ở đấy, nhưng không ngờ rằng vừa đặt chân lên không gian trang nhã của tầng ba, nhìn thấy trong đó chỉ có hai người, Mai Hiểu Lâm và Cổ Ngọc!



Cổ Ngọc vừa thấy Hạ Tưởng đã nói:



- Anh rốt cuộc cũng đến rồi, Mai Hiểu Lâm thật đúng là biết dọa người, cô ta uống không ít rượu. Em khuyên thế nào cũng không được.



Cô lại chớp chớp mắt nhìn về phía Hạ Tưởng:



- Cũng may là anh đã đến, cho dù cô ấy có say đến nỗi không biết gì thì cũng có người cõng về.



Sau đấy Cổ Ngọc lại nói khẽ:



- Anh nói chuyện chú ý một chút, cô ý hôm nay có chút không vui, nếu anh chọc cô ấy, nhỡ cô ấy bị tổn thương thì anh phải chịu trách nhiệm đấy!



Mai Hiểu Lâm làm sao vậy? Hạ Tưởng mới để ý rằng khuôn mặt cô đã chuyển sang màu đỏ, hai mắt lờ đờ, rõ là trong trạng thái say rượu. Mai Hiểu Lâm vừa đứng lên, liền có chút lảo đảo, nhìn Hạ Tưởng nói:



- Anh, anh đến rồi, không dễ gì mà anh nhớ được ngày sinh nhật của tôi, là người đàn ông duy nhất ở đây, uống trước ba ly rồi mới nói.



Mai Hiểu Lâm với ra một cái là túm được tay Hạ Tưởng, sức quả là không nhỏ, cầm một ly đưa vào tay hắn:



- Hết nhé, không uống hết là không nể mặt tôi đấy.



Mai Hiểu Lâm thật đúng là đã uống không ít, Hạ Tưởng liền quay lại liếc mắt nhìn Cổ Ngọc:



- Sao cô không khuyên cô ấy. Để cho cô ấy uống nhiều như vậy làm gì? Các cô là đàn bà con gái, nếu như đều say cả, nhỡ gặp kẻ xấu thì biết làm thế nào?



Cổ Ngọc đưa hai tay ra với vẻ không có gì quan trọng cả, hai mắt lúng liếng mang chút lẳng lơ:



- Cô ấy một mực đòi uống. Em nỡ lòng nào ngăn cẳn? Hôm nay lại là sinh nhật của cô ý, thôi cứ chiều cô ý một tí vậy. Em phải thanh minh trước thế này, em không hề có ý nói đến chuyện tình cảm nam nữ, là tự cô ý chủ động nói ra, cô ý nói cô ý đối với anh…
- Cô không phải là không muốn lấy chồng à? Sao tự nhiên lại thay đổi chủ ý thế?



Hạ Tưởng ngạc nhiên, hắn nhớ rất rõ là Mai Hiểu Lâm trước đó rất kiên quyết nói là sẽ theo chủ nghĩa độc thân đến cùng.



- Chả nhẽ là thấy Khâu Tự Phong kết hôn, cô lại thấy hối hận?



- Không phải thế đâu.



Có thể là do rượu vào thấy nóng, Mai Hiểu Lâm thoắt một cái đã cởi bỏ cái áo mỏng bó sát bên ngoài, lộ ra áo lót bên trong, không mảy may để ý rằng còn có Hạ Tưởng ở bên cạnh.



- Tôi đã 30 tuổi rồi, tuổi đẹp nhất của phụ nữ sắp qua mất rồi, nghĩ cũng thấy có chút ngậm ngùi, tiếc nuối.



Hạ Tưởng thấy Mai Hiểu Lâm nói cũng có lý, liền khuyên cô:



- Đừng nghĩ nhiều làm gì, có lẽ là một nửa của cô vẫn chưa xuất hiên thôi. Đợi khi nào anh ta xuất hiện, cô sẽ thấy mọi sự chờ đợi và hy vọng trước đây đều là xứng đáng.



- Tôi không còn tin vào tình yêu nữa rồi.



Mai Hiểu Lâm buồn buồn nói, lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng đầy tình ý:



- Hay là, tối hôm nay anh ở lại đây với em nhé?



Nói thẳng quá, chả kín đáo tí nào, Hạ Tưởng liền cười cười lắc đầu nói:



- Không được, với cô quá thân thiết rồi, tôi không tiện ra tay.



Hạ Tưởng vốn là chỉ định nói cho vui thôi, không ngờ Mai Hiểu Lâm tưởng thật, xoay người chặn ở cửa:



- Dù sao thì cũng là tình một đêm, là chuyện anh có ý thì tôi tình nguyện.Chẳng ai nợ ai cả, coi như là lúc tôi cần được an ủi nhất thì anh kịp thời xuất hiện, sau đó, chuyện không nên có hoặc nên có, thì cũng đều xảy ra rồi.



Nếu như Mai Hiểu Lâm ẩn ý đưa tình, hoặc giống như Tiếu Giai đầy quyến rũ, hoặc giống như Liên Nhược Hạm khiêu khích và hấp dẫn, cho dù là giống như Tào Thù Lê e thẹn ngượng ngùng, cũng có thể kích thích sự ham muốn của Hạ Tưởng, nhưng đằng này Mai Hiểu Lâm quá mạnh bạo và thẳng thắn. Ngược lại khiến hắn cảm thấy như là một trò chơi. Ham muốn giữa nam nữ với nhau, cảm giác rất quan trọng, hắn không phải là một thiếu niên chưa từng trải vừa gặp con gái đã muốn cưa đổ.



Không biết Mai Hiểu Lâm lấy đâu ra dũng khí như thế, liền cởi luôn cái áo bó bên ngoài, làm lộ ra cái lót có viền ren màu đen, đưa hai tay ra, nói với thái độ coi thường:



- Có thách anh cũng không dám, tôi biết anh là kẻ nhát gan mà, cho dù tôi có cởi hết ra nằm trước mặt anh, thì anh cũng không dám chạm vào tôi một cái.



Hạ Tưởng bị kích động tới mức bắt đầu thấy bực mình:



- Cô là Chủ tịch huyện, tôi tôn trọng cô, mọi người cũng khá quen nhau, nếu như vượt quá giới hạn rồi, thì sau này sẽ khó mà gặp mặt nhau.



- Có gì mà khó gặp mặt mặt nhau?



Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên òa khóc, nhào vào trong lòng Hạ Tưởng.



- Anh không thể giả vờ an ủi tôi chút sao. Cho tôi còn có cảm giác mình cũng là một người con gái có sức hấp dẫn? Tôi sắp cởi hết đồ ra đứng trước mặt anh rồi, mà anh vẫn cứ thờ ơ như không, tôi không có một chút hấp dẫn nào sao?



Mai Hiểu Lâm nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng.



Hạ Tưởng ôm cô, vuốt ve tấm lưng mịn màng, ngực bị hai vật đầy đặn ép chặt, nói không động lòng đó là gạt người, hơn nữa trên người Mai Hiểu Lâm lại tỏa ra một luồng khí nóng mang hơi thở của dục vọng, cơ thể của Hạ Tưởng bỗng nhiên có phản ứng.



Mai Hiểu Lâm ngay lập tức đã nhận ra, cô liền ôm chặt lấy Hạ Tưởng, xoay người cùng hắn lăn trên nền thảm, giọng nói giống như mê sảng:



- Yêu em đi? Vừa ngon lại miễn phí, rất đáng mà.