Quan Thần

Chương 413 : Ai thắng ai thua

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Hạ Tưởng nằm ở dưới, bị Mai Hiểu Lâm ngồi đè dưới chân, cuối cùng bị câu nói sau cùng của cô làm cho hỏa dục bốc lên. Đàn ông phải có nguyên tắc, nhưng đàn ông cũng không để phụ nữ coi thường, càng không thể để phụ nữ trong lúc cần nhất lại không lấp đầy cho những trống trải trong lòng họ. Bây giờ thì hay rồi, bị người ta xô ngược ra, hắn bỗng nhớ tới một câu thơ: "Nam nhi sao không mang Ngô câu, thu quan ải năm mươi châu!"



Lúc này không có quan ải cần thu phục, nhưng có một phụ nữ thành thục cần an ủi, về lý thì nên nỗ lực quật cường, giơ roi thúc ngựa… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Đêm nay rượu tỉnh nơi nào?



Sau khi tỉnh lại, Mai Hiểu Lâm giơ tay đẩy Hạ Tưởng một cái:



- Dậy đi, mau về nhà, chậm nữa sẽ không thể giải thích. Đã nói tôi chỉ mượn anh một lần, cũng không phải chiếm anh một đêm, anh có thể phủi áo mà đi, mai danh ẩn tính đi…



Hạ Tưởng không phải kiểu lợi dụng được rồi còn không biết điều, liền cười hì hì:



- Không ngờ nha, em còn có khiếu cổ văn đấy?



- Đương nhiên, môn chính tôi học là Trung văn.



Trên người Mai Hiểu Lâm còn chưa mặc gì, dưới ánh đèn chiếu qua, trắng như một cánh hoa, nét thành thục thướt tha từ đầu đến chân, thật như một trái chín đam mê làm cho người người muốn bẻ hái,. Hạ Tưởng lại trở mình mà đè lên người cô:



- Em nói ở là ở, nói đi là đi? Tôi là đàn ông, tôi muốn nắm giữ quyền chủ động.



Sau khi nắm giữ quyền chủ động lần nữa, Hạ Tưởng cũng không ở lại qua đêm, có lẽ không nên để cho Cổ Ngọc có cơ hội bắt gian ngay trên giường, ai biết được cô ta có thể có ý nghĩ bất chợt, đột nhiên xông vào chém giết?



Lúc chào biệt. Mai Hiểu Lâm dáng lười nằm nghiêng ở trên giường, nhìn Hạ Tưởng cười mà không nói, cũng không biết cô cười cái gì. Hạ Tưởng hơi có chút cảm thán, ý chí của đàn ông có khi kém chút, có con mèo nào không động lòng khi đứng trước một con cá nhỏ toát mùi thơm quyến rũ? Chắc là không có. Mặc dù hắn tự hào đã gặp qua vô số người đẹp, nhưng lại không kềm lòng trước sức hấp dẫn của Mai Hiểu Lâm, ngẫm lại cả hai cũng quen biết cả rồi, quả thật cũng hơi xấu hổ, không tiện đối mặt.



Hạ Tưởng đi được nửa đường. Bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Mai Hiểu Lâm: "Giữa chúng ta đều không xảy ra chuyện gì!" Đúng là kiểu giấu đầu lòi đuôi, Hạ Tưởng lắc đầu cười, không trả lời cho cô ta.



Ngày hôm sau, trong giờ làm việc, Hạ Tưởng ở trong trụ sở Tỉnh ủy vô tình gặp Mai Thái Bình. Mai Thái Bình vẫn với thái độ giống như trước đây. Hạ Tưởng cảm thấy có chút không được tự nhiên, dường như chỉ lo Mai Thái Bình phát hiện ra điều gì, khó khăn lắm nói cho qua chuyện. Chờ Mai Thái Bình đi rồi, hắn mới tỉnh táo lại. Chẳng lẽ bởi vì giữa Mai Hiểu Lâm đã phát sinh chuyện gì, nên trước mặt Mai Thái Bình cảm giác không yên? Nói cho cùng, giữa hắn và Mai Hiểu Lâm, cũng có cảm tình, nhưng không phải loại tình yêu nam nữ say đắm. Đương nhiên chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng không chỉ thuần túy là tình dục, cũng có một chút gì đó khó mà nói rõ ở bên trong. Thôi quên đi, không thèm nghĩ nữa, có đôi khi tình cảm giữa nam nữ, làm sao phân tích rành mạch được?



Ở giữa màu trắng và đen, vĩnh viễn tồn tại vùng màu xám không trắng không đen.



Chuyện Mai Hiểu Lâm tạm gác một bên. Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến chính thức treo bảng thành lập. Là một thành viên trong tổ, Hạ Tưởng cũng từ Tin tức văn phòng Tỉnh ủy, chuyển đến lầu ba văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh làm việc.



Về việc Hạ Tưởng điều tạm đến tổ lãnh đạo, rất nhiều người ở Phòng Tin tức cho rằng triển vọng cũng không tốt lắm, Dương Thiên Khách tạm thời thay thế Hạ Tưởng, phụ trách toàn diện công tác ở Phòng Tin tức, trên thực tế là trở thành trưởng phòng, nhưng anh ta không vì Hạ Tưởng chuyển đi rồi, không có người quản chế mà thấy thoải mái. Chủ yếu vì Hạ Tưởng lúc đảm nhiệm trưởng phòng, không cố ý chèn ép bất cứ ai, cũng không gây gổ với ai làm cho không thoải mái. Người khác có thể không hiểu rõ lắm về Hạ Tưởng, còn trong lòng Dương Thiên Khách lại rất rõ. Căn bản suy nghĩ của Hạ Tưởng không ở Phòng Tin tức, mà tầm nhìn của hắn ở bên trên.
Sau đó hắn liền nghĩ tới dặn dò của Trần Phong, liền hỏi:



- Có miếng ngọc nào thích hợp tặng cho tôi hay không? Nắm ngọc trong mình mới là may mắn đời người.



Cổ Ngọc đỏ mặt nhỏ giọng nói:



- Hạ Tưởng, anh đừng quá đáng nha. Dám ở trước mặt mọi người chọc ghẹo em, coi chừng em không khách sáo với anh đâu!



Hạ Tưởng hơi giật mình, chỉ là xin một viên Thọ Sơn thạch làm đồ chơi, Cổ Ngọc đâu cần phản ứng kịch liệt như vậy? Liền sau đó mới bừng tỉnh ngộ, hắn đang nắm tay Cổ Ngọc, lại xin cô đồ chơi, dễ dàng làm cho người khác nghĩ ra nghĩa tăm tối, hơn nữa hắn còn đang nói đến ôm ngọc trong người, trong lòng có mỹ ngọc, trên người có mỹ ngọc. Mà trước mắt Cổ Ngọc, tên đều gọi là "Ngọc"!



Hạ Tưởng vội buông tay Cổ Ngọc ra:



- Hiểu lầm, hiểu lầm. Tôi có một người bạn cũng ham ngọc thạch, lần trước nhìn thấy lão Cổ đưa Thọ Sơn thạch cho tôi, thấy phẩm chất hạng nhất, mới nói cho tôi xin lão Cổ một khối ngọc thạch để thưởng thức.



- Việc này, anh tìm ông nội của em mà nói đi, nói với em không được gì.



Cổ Ngọc nói xong liếc Hạ Tưởng một cái, tự mình đi đến bàn làm việc ngồi xuống.



Phương Cách và Chung Nghĩa Bình liếc nhau, vẻ mặt kinh ngạc. Một lúc lâu, Chung Nghĩa Bình mới vỗ vỗ vai Phương Cách, thành khẩn nói lời sâu xa:



- Về sau phải theo trưởng phòng Hạ học tập học tập nhiều. Cái gì là cao thủ? Cao thủ chính là không nói không rằng trực tiếp nắm tay người ta!



Phương Cách gãi đầu, gật gật đầu chịu phục:



- Thật khó khăn mới có một người đẹp đến đây, hoá ra lại quen biết với Hạ ca, thôi bỏ đi, ông và tôi hết đất diễn rồi.



Hạ Tưởng không đếm xỉa tới trêu chọc của Phương Cách, mà lại hiểu ra lão Cổ lúc trước đưa cho hắn món đồ điêu khắc hình bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau, không phải một trò đùa, cũng không phải một lễ vật tân hôn bình thường... Ngụ ý của chim sẻ ở phía sau, không chỉ là chuyện khi ở thủ đô muốn hắn chuyển đến ở bên ông ta làm thư ký, mà là ám chỉ một loạt sự tình. Thậm chí bao gồm cả việc an bài Cổ Ngọc đến tổ lãnh đạo công tác!



Rốt cuộc lão Cổ xuất phát từ mục đích gì, mà xếp Cổ Ngọc cũng đến Tổ lãnh đạo? Từ lúc nói chuyện trên xe ở thủ đô, Hạ Tưởng có thể phỏng đoán lão Cổ có nhận thức rõ ràng đối với tình thế hướng đi của tỉnh Yến. Thậm chí cũng giống như chính mình, có thể chuẩn xác mà nắm vững mạch nhịp của đại cục. Lúc đầu ông ta muốn mượn cớ điều mình ở gần bên không được, lại biết thời biết thế đồng ý đến thành phố Yến tĩnh dưỡng, ở lễ động thổ Trân Quý Uyển và Điển Tàng Cư, Cổ Ngọc đột nhiên xuất hiện ở thành phố Yến, mà lúc ấy đúng là đêm trước ngày thành lập Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, từng bước từng bước một, nhìn như là vô tình, kì thực tất cả có thể đều là lão Cổ tỉ mỉ an bài.



Tuy rằng Hạ Tưởng đoán không ra mục đích lão Cổ muốn đến gần mình, cho dù không loại trừ nhân tố gặp lần đầu đã quen thân, nhưng lão Cổ không phải một ông lão bình thường. Ông ta không lo áo cơm, có quyền thế, tuy rằng đã nghỉ hưu, nhưng vẫn có đủ sức ảnh hưởng. Nhất cử nhất động của ông ta không thể chỉ xem là một hành động đơn giản của lão già bình thường, chắc chắn có thâm ý sâu sắc, cũng dụng tâm kín đáo. Hạ Tưởng không muốn dùng ác ý mà đoán lão Cổ có ý đồ không tốt, ngẫm lại chính mình đối với lão Cổ mà nói, cũng không đáng để mưu tính tỉ mỉ. Tuy nhiên Cổ Ngọc đột nhiên xuất hiện ở văn phòng Tổ lãnh đạo, không thể không làm cho hắn suy nghĩ sâu xa rằng, lão Cổ dày công trù tính, thậm chí không ngại để Cổ Ngọc điều đến tổ lãnh đạo, rốt cuộc tính toán cái gì đây?