Quan Thần

Chương 434 : Gặt hái thành quả

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


- Vậy xin được hỏi ông Shelton, năm xưa Nhật Bản phát minh đồng hồ thạch anh, lúc đó người Thụy Sỹ đã dè bỉu đồng hồ thạch anh, cho rằng đây chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, hoàn toàn không có tính nghệ thuật và công nghệ, chẳng thể tấn công được đồng hồ đeo tay điện tử truyền thống. Nhưng sự thật lại trái ngược với kết luận của người Thụy Sỹ, đồng hồ thạch anh vừa ra đời liền rất được ưa chuộng, trong khoảng thời gian ngắn đã chiếm lĩnh hơn phân nửa thị trường, khiến người Thụy Sỹ phải thay đổi chiến lược cũng đi vào nghiên cứu đồng hồ thạch anh. Vậy xin hỏi cách nhìn của ông về việc này?



Hạ Tưởng chậm rãi hỏi.



Shelton nghẹn lời, không nói được lời nào.



Cho dù Hạ Tưởng không thích Nhật Bản, nhưng trí thông minh của người Nhật khiến người ta phải khâm phục. Họ phát minh ra đồng hồ thạch anh khiến cho vương quốc đồng hồ Thụy Sỹ như gặp phải kẻ thù lớn, bắt buộc phải nghênh chiến. Họ phát minh ra mì ăn liền tiêu thụ toàn cầu, tiện lợi cho rất nhiều người. Thành tựu của họ trên sản phẩm kỹ thuật số gần như trở thành quy tắc chung cho tất cả các nghành sản xuất, cho dù là màn hình tinh thể lỏng hay máy ảnh kỹ thuật số, thậm chí các loại đồ dùng gia dụng cũng là tốt nhất thế giới, không khỏi khiến người khác phải thán phục kỹ thuật và năng lực chế tạo của Nhật Bản.



Làn sóng máy ảnh kỹ thuật số hoàn toàn chính là dưới sự thúc đẩy của một vài nhà máy Nhật Bản mà phát triển trên toàn cầu. Nước Mỹ cũng không ngoại lệ, đều bị tính thực dụng, dễ sử dụng và tiện lợi của máy ảnh kỹ thuật số hấp dẫn, nhanh chóng vứt bỏ máy ảnh truyền thống.



- Tôi cho rằng trong tương lai không xa, máy ảnh kỹ thuật số cùng với máy tính sẽ trỗi dậy mạnh mẽ. Thị trường của máy ảnh truyền thống sẽ dần thu hẹp lại, công nghiệp phim nhựa cũng sẽ trở thành lỗi thời, triển vọng không ổn. Và Trung Quốc cũng vì các nguyên nhân khác nhau, sẽ trở thành nhà máy của cả thế giới, Kodak nên nắm lấy cơ hội cùng Đạt Phú bắt tay nhau tiến vào trào lưu máy ảnh kỹ thuật số sắp tới, chiếm một vị trí có lợi, tăng cường nghiên cứu kỹ thuật chế tạo dòng máy ảnh kỹ thuật số đời mới.



Hạ Tưởng đã tung ra quả bom hạng nặng của hắn, hắn cũng biết trong nội bộ của Kodak đã có rất nhiều tranh luận về việc máy ảnh kỹ thuật số có thể thay thế máy ảnh truyền thống hay không? Hắn như châm dầu vào lửa, nhân cơ hội đưa ra ý kiến của hắn.



- Canon, Nikon và Sony là những nhà sản xuất máy ảnh lâu đời của Nhật Bản, họ đều bỏ ra một số vốn rất lớn để nghiên cứu chế tạo máy ảnh kỹ thuật số, họ cá cược máy ảnh kỹ thuật số có thể thay thế máy ảnh truyền thống. Thị trường máy ảnh truyền thống của Kodak còn có thể cạnh tranh với các thương hiệu Nhật Bản. Nhưng so với máy ảnh kỹ thuật số thì lạc hậu hơn rất nhiều. Đạt Phú đã nhạy bén nắm bắt được thị trường máy ảnh truyền thống sẽ bị thu hẹp và kéo theo thị trường phim nhựa cũng bị thu hẹp. Bây giờ họ đã đầu tư sức người sức của để xây dựng dây chuyền sản xuất máy ảnh kỹ thuật số và màn hình tinh thể lỏng.



Tiếp theo Hạ Tưởng so sánh thị trường hiện tại, ưu khuyết điểm của máy ảnh kỹ thuật số và máy ảnh truyền thống, cuối cùng đưa ra kết luận máy ảnh kỹ thuật số sẽ thắng chắc, đồng thời hiện giờ màn hình máy tính CRT và màn hình tinh thể lỏng đang tiến hành so sánh kỹ thuật và phân tích thị trường. Do đã đính thân trải nghiệm trong tương lai và tận mắt nhìn thấy sự cạnh tranh khốc liệt vô tình như sóng dữ của thị trường, Hạ Tưởng rõ hơn ai hết về xu thế phát triển trong tương lai nên giảng giải cũng rất sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu khiến người khác phải thán phục, không chỉ ví dụ tỉ mỉ, đối với các tham số kỹ thuật đều thuộc như lòng bàn tay, vả lại phân tích thị trường cũng rất tốt, ngay cả Shelton sau khi nghe xong cũng gật đầu liên tục.



Tiếng Anh của Hạ Tưởng không được tốt, sau một hồi thao thao bất tuyệt thì giao cho phiên dịch, có nhiều thuật ngữ dịch cũng không chính xác, Hạ Tưởng ngồi bên bổ sung. Thuật ngữ chuyên nghiệp luôn luôn làm nổi bật được nét chính, khi đến tai Shelton thì ông ta không khỏi nhìn Hạ Tưởng với cặp mắt khác.



Ông ta vốn nghĩ Hạ Tưởng chỉ là một tên quan chức bình thường, ông ta từng tiếp xúc qua rất nhiều quan chức như vậy, hoàn toàn không biết gì về kỹ thuật và thị trường nhưng lại thích phát biểu những lời sáo rỗng, kém cỏi. Một hồi diễn thuyết lưu loát của Hạ Tưởng đã trực tiếp đánh vào lựa chọn của Shelton vốn chưa biết quyết định thế nào.



Shelton ở lập trường trung gian, ông ta nghĩ trong tương lai máy ảnh kỹ thuật số có thể sánh ngang hàng với máy ảnh truyền thống. Nhưng trong nội bộ của Kodak đa số người lại cho rằng vị trí của máy ảnh truyền thống không thể lung lay.



Lần này bỗng nhiên nghe được Hạ Tưởng phân tích về thị trường tường tận như vậy, so sánh với những báo cáo của các chuyên gia phân thị trường của Kodak thì còn xuất sắc hơn gấp mười lần, khiến ông ta liền thấy kính nể Hạ Tưởng.



Người Mỹ rất kính trọng những người có thực lực, sau khi Hạ Tưởng nói xong Shelton là người đầu tiên đứng lên vỗ tay, liên tục tán thưởng:



- Tuyệt vời, rất tuyệt vời! Hạ tiên sinh, tôi có một yêu cầu không biết anh có đồng ý hay không? Tôi muốn mời anh đến trụ sở chính của Kodak làm khách, đích thân gặp mặt ngài chủ tịch, tôi tin những lời lẽ đặc sắc của cậu sẽ làm cho ngài chủ tịch xúc động, và cũng sẽ tác động vào suy nghĩ của rất nhiều thành viên ban giám đốc.



Hạ Tưởng cũng đứng dậy tỏ ý cám ơn:



- Nếu ngài Shelton đã có thành ý tôi sẽ chấp nhận lời mời của ông.



Trong lòng hắn như bỏ được cục đá nặng, khiến Shelton cảm động có thể được gặp mặt chủ tịch thì cũng như đã bước được một bước tiến thành công. Dù sao muốn thuyết phục quan niệm bảo thủ của Kodak cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vệ Tân vốn im lặng ngồi một bên cuối cùng cũng không nhịn được cười:



- Anh nói tiếng Trung Quốc, họ làm gì biết phân biệt giữa bác sĩ và tiến sĩ chứ?



Liên Nhược Hạm còn muốn cười thì có vài y tá vào kiểm tra liền đưa cô vào phòng sinh. Hạ Tưởng vẫn không quên cổ vũ Liên Nhược Hạm:



- Cố lên, tất thắng! Ở phòng bệnh của Mỹ, sinh em bé Trung Quốc.



Vừa nói hai câu liền bị y tá trừng mắt nhìn khiến Hạ Tưởng vội vàng im miệng lại.



Liên Nhược Hạm vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Vệ Tân. Hạ Tưởng nghĩ đến Vệ Tân luôn chăm sóc cho Liên Nhược Hạm trong lòng thấy rất cảm kích. Những cuộc gặp gỡ trong đời người rất kỳ diệu, kiếp trước Vệ Tân luôn chăm sóc hắn, ở bên cạnh hắn, bây giờ lại chăm sóc cho Liên Nhược Hạm. Có Vệ Tân ở bên cạnh Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng cũng rất yên tâm vì hắn biết rõ sự tỉ mỉ và chu đáo của Vệ Tân, ngay cả Tào Thù Lê cũng không thể sánh bằng cách quan tâm từng li từng tí đối với người khác của Vệ Tân.



- Cảm ơn em, Vệ Tân! Thật vất vả cho cô.



Hạ Tưởng chân thành nói.



- Không cần cám ơn em, do em tự nguyện chăm sóc chị Liên. Ở cùng chị ấy lòng em rất kiên định, luôn cảm thấy chị ấy như người thân của em vậy.



Vệ Tân cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Hạ Tưởng.



Hạ Tưởng xúc động, một cảm xúc kỳ lạ trỗi dậy trong lòng.



Còn nhớ đời sau, khi ở bên Vệ Tân, sự quan tâm của cô luôn khiến hắn cảm thấy rất ấm áp và thoải mái. Hạ Tưởng vẫn yên tâm hưởng thụ sự dịu dàng và chăm sóc của Vệ Tân, nhưng lại không nghĩ đến sẽ cùng cô sống chung quãng đời còn lại. Cho đến một ngày bỗng nhiên hắn áy náy, hỏi Vệ Tân một câu:



- Anh không cưới em, sao em lại tốt với anh như vậy?



Vệ Tân lúc đó rưng rưng nước mắt:



- Em cũng không biết. Có lẽ em không hiểu sao lại yêu anh, lúc nào cũng cảm thấy anh giống như người thân của em vậy.



Chuyện xưa cứ hiện ra như vừa xảy ra ngày hôm qua, Hạ Tưởng nói với Vệ Tân:



- Sau này anh và Liên Nhược Hạm sẽ xem em như là em gái.