Quan Thần

Chương 436 : Cuộc chiến phản kích tuyên truyền

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Ba người Hạ Tưởng trở về Trung Quốc, máy bay vừa đáp xuống sân bay ở Bắc Kinh thì liền nhận được sự tiếp đón như một anh hùng.



Ủy viên thường vụ Tỉnh uỷ, Phó chủ tịch tỉnh Tống Triều Độ đích thân từ thành phố Yến tới sân bay Bắc Kinh tiếp đón mấy người họ. Đi cùng còn có tổ phó tổ lãnh đạo An Dật Hưng, Bí thư Thành ủy thành phố Bảo Tào Vĩnh Quốc, Thị trưởng Nhậm Khánh Chi, cùng với sự tham gia của toàn bộ cán bộ cấp cao của Tập đoàn Đạt Phú. Chờ ba người Hạ Tưởng vừa ra đến đại sảnh sân bay liền thấy bên ngoài biểu ngữ chào mừng bắt mắt, nghênh đón bọn họ bằng tiếng vỗ tay như sấm dội.



Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong cùng vội vàng tiến về phía các vị lãnh đạo đến tiếp đón tỏ ý cảm ơn. Tống Triều Độ nắm chặt tay Hạ Tưởng, xúc động nói:



- Đồng chí Hạ Tưởng vất vả quá. Cậu đúng là người có công, là trụ cột của tổ lãnh đạo. Tôi thay mặt Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh và tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp thể hiện lòng biết ơn chân thành đối với những thành tích mà các cậu đạt được trong lần công tác này, cùng với sự chúc mừng nhiệt liệt.



Hạ Tưởng quen biết Tống Triều Độ nhiều năm nay, chưa một lần nhìn thấy vẻ mặt xúc động của ông ta. Cũng chỉ là nhận được một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư của nước ngoài, là một thành tích nặng trĩu, tuy là cuối cùng cũng đầu tư vào thành phố Bảo nhưng vì có sự tham gia của tổ lãnh đạo, Tống Triều Độ thân là tổ trưởng nên cũng không thể không có công, tất nhiên sẽ được ghi thêm dấu cộng vào bản lý lịch.



Tống Triều Độ hiện tại cho dù không hoàn toàn hiểu rõ đầu đuôi sự việc, nhưng cũng có thể hiểu được tầm quan trọng của hắn ở trong đó, cho nên Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu thái độ xúc động và hưng phấn của Tống Triều Độ. Người lãnh đạo biết khen ngợi là người lãnh đạo biết cất nhắc, bản thân mình cũng phải nghiêm chỉnh, Hạ Tưởng liền khiêm tốn nói rằng: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



- Phó Chủ tịch tỉnh Tống quá khen, đều là nhờ vào sự lãnh đạo sáng suốt của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, lại có Thị trưởng Khâu và Phó tổng Thường đã làm việc rất xuất sắc, tất cả đều là sự cố gắng, nỗ lực của chung mọi người nên mới có được thành tích ngày hôm nay.



Tống Triều Độ không nói gì thêm chỉ ra sức vỗ vỗ vào vai Hạ Tưởng, rồi lần lượt đến bắt tay những người khác. Hạ Tưởng cũng bắt tay với An Dật Hưng, Tào Vĩnh Quốc, Nhậm Khánh Chi. Khi bắt tay với Tào Vĩnh Quốc, hắn chỉ cười gật gật đầu, không nói gì nhiều. Tào Vĩnh Quốc cũng khó có thể kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, vẻ mặt tươi cười hớn hở.



Mọi người đều rất vui mừng, vì có được thành tích nên trên mặt của tất cả mọi người đều ánh lên niềm vui, mọi người cùng có lợi, tự nhiên từ tận đáy lòng cảm thấy rất cảm ơn ba người Hạ Tưởng. Đương nhiên cũng không tránh khỏi có người âm thầm ghen ghét Hạ Tưởng đã chơi trội, chỉ có điều ghen ghét thì ghen ghét nhưng cũng không thể không thực sự khâm phục năng lực vượt trội của Hạ Tưởng. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ quá trình đàm phán giữa Kodak và Đạt Phú rất gian nan, và cũng hiểu rõ nếu bản thân mình đi đàm phán tuyệt đối sẽ không thể lôi kéo về một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư.



Cái mà mọi người đều không hiểu chính là Hạ Tưởng rốt cuộc đã thuyết phục Kodak như thế nào? Kodak là một công ty đa quốc gia, người tài đến đâu cũng có, làm thế nào lại bị Hạ Tưởng thuyết phục bỏ ra cả một tỷ rưỡi đôla đầu tư vào thành phố Bảo? Nếu không phải lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố đều xuất hiện thì có rất nhiều người thậm chí đến bây giờ cũng không tin việc một tỷ rưỡi vốn đầu tư là có thật.



Sau nghi lễ tiếp đón, Hạ Tưởng nghĩ là phải quay vể thành phố Yến ngay, không ngờ Tống Triều Độ lại lại bảo Hạ Tưởng ngồi vào xe ông ấy, tỏ vẻ bí mật nói:



- Cứ để Bí thư Tào và bọn họ về trước đi. Cậu và Khâu Tự Phong ở lại, còn có chuyện phải xử lý, ngoài ra ở trong thành phố cũng có người đang đợi cậu.



Hạ Tưởng thấy vẻ mặt của Tống Triều Độ tươi cười nên cũng cười nói:



- Phó Chủ tịch tỉnh Tống tiết lộ một chút đi, rốt cuộc là có chuyện tốt lành gì vậy? Để cho tôi chuẩn bị tâm lý một chút.



Tống Triều Độ vẫn tỏ ve bí mật.



- Gấp cái gì. Dù sao cũng sẽ không đem cậu đi bán đâu, thấy người rồi mới nói.



Hạ Tưởng lại xuống xe, từ biệt với Tào Vĩnh Quốc và Thường Thanh Tùng. Khâu Tự Phong cũng được Tào Vĩnh Quốc gợi ý nên cũng ở lại, y không lên xe của Tống Triều Độ mà đi theo ngồi cùng xe của An Dật Hưng. Ô tô chuyển bánh thẳng tiến vào nội thành.



Trên đường đi, Tống Triều Độ nghe Hạ Tưởng báo cáo tỉ mỉ toàn bộ quá trình đàm phán, nhất là khi nghe được kế sách của Hạ Tưởng giả bộ về nước có hiệu quả, ông ta hồi hộp vỗ vào tay vịn và cười ha hả:



- Tiểu Hạ cậu thật là hay, thật là biết nhịn nhục, vài trăm triệu đô la đầu tư kia nói không cần là từ bỏ ngay, cũng không sợ là thành sự thật rồi sau khi trở về sẽ không có cách nào giải thích sao?



Hạ Tưởng liền nói thật:



- Kỳ thực tôi đã nghĩ tới đường thoái lui rồi, mặc dù nói Nhật Bản là một quốc gia đáng ghét, nhưng trong kinh doanh nên làm thì phải làm. Nếu cùng Kodak thương thảo không thành thì sẽ cùng các nhà xưởng của Nhật Bản hùn vốn, tầm nhìn của bọn họ xa hơn so với Kodak, dẫn đầu về kỹ thuật tiên tiến lại luôn cùng Đạt Phú tiếp xúc. Sở dĩ cuối cùng cùng Kodak đi tới thoả thuận cũng là bởi vì Kodak và Đạt Phú làm việc với nhau sớm nhất, nguyên do trước đó đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.


- Phó ban chi nhánh tòa soạn báo Hoa Tân là một chức cũng khá khó khăn.



Lý Đinh Sơn nói.



- Về cấp bậc Cố Tăng có đủ, kinh nghiệm lý lịch tốt, lúc này cũng đang là cơ hội tốt nhưng còn thiếu nhân vật chủ chốt ủng hộ. Tôi cũng không quen thân với tòa soạn báo Hoa Tân, lời nói của những người tôi quen biết lại không có đủ sức mạnh, e rằng không mấy lạc quan.



Cố Tăng tự chế giễu cười:



- Cũng là tại tôi tức giận nhất thời muốn giành lại sự công bằng. Kỳ thực làm một Tổng biên tập nhàn rỗi của báo chính trị đương thời cũng rất tốt, tới chi nhánh tòa soạn báo Hoa Tân chắc chắn công việc sẽ bộn bề. Thành hay không cũng không sao, dù sao tôi cũng đã cố hết sức rồi.



Khâu Tự Phong nháy mắt ra dấu nhìn Hạ Tưởng một cái, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hạ Tưởng lập tức hiểu được ý tứ của y, nhà họ Khâu có người ở trong tòa soạn báo Hoa Tân, y có thể giúp đỡ!



Hạ Tưởng khẽ gật đầu với Khâu Tự Phong ý là muốn y chờ một chút, hắn lại hỏi Lý Đinh Sơn:



- Ngài có nhận định thế nào?



Lý Đinh Sơn biết ý của Hạ Tưởng nên trầm ngâm nói:



- Đến tòa soạn báo Hoa Tân là việc tốt, dù sao cũng tốt hơn là không có việc gì làm ở báo chính trị đương thời. Cố Tăng còn trẻ, bây giờ mà bảo là dưỡng già thì hơi sớm quá. Hơn nữa hành động này có ý nghĩa chính trị rất lớn, nếu thành công xem như đã thắng một trận vừa phải.



So với Đỗ Đồng Quốc là phóng viên của trạm phóng viên, Cố Tăng có thể đảm nhiệm chức Phó ban chi nhánh tòa soạn Hoa Tân thì quả thật có ý nghĩa rất lớn. Tòa soạn báo Hoa Tân không chỉ là thông tấn xã tin tức thời sự, còn có chút quyền hạn trong việc lên báo tham gia báo cáo bên trong, là một bộ máy tin tức và quyền lực đặc thù.



Hạ Tưởng lại đưa mắt nhìn Tống Triều Độ một cái, Tống Triều Độ nhìn thấy trong ánh mắt của Hạ Tưởng như muốn xin ý kiến và cũng như hiểu ý nên đã khẽ gật gật đầu.



Được sự đồng ý của Lý Đinh Sơn và Tống Triều Độ, Hạ Tưởng quay sang nói với Khâu Tự Phong:



- Tự Phong, anh có quen với các nhân vật quan trọng trong toàn soạn báo Hoa Tân không?



Lúc đầu khi Khâu Tự Phong ra hiệu với Hạ Tưởng thì cũng không rõ Hạ Tưởng và Cố Tăng có quan hệ sâu đậm thế nào. Đúng là nhà họ Khâu có quen người trong tòa soạn báo Hoa Tân, hơn nữa y thấy sự việc không quá lớn chỉ cần nhà họ Khâu ra mặt thì việc sẽ thành, nhưng có phải là làm ơn mà không tốn công sức hay không thì còn phải xem ý tứ của Hạ Tưởng. Giữa những người đang ngồi đây, y và Hạ Tưởng là có quan hệ gần gũi nhất, thể diện của những người khác hắn không cần phải bận tâm.



Thấy Hạ Tưởng cũng đồng ý giúp Cố Tăng, Khâu Tự Phong cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu một cái rồi nói:



- Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thử.



Khâu Tự Phong xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại, Cố Tăng đan hai tay vào nhau, vẻ mặt hơi bất an. Sự việc liên quan đến tiền đồ của bản thân mình thì dù có bình tĩnh đến đâu cũng không thể không căng thẳng được. Lý Đinh Sơn và Tống Triều Độ nhìn nhau cười, hai người cũng đều nghĩ rằng Hạ Tưởng vẫn luôn đem đến niềm vui bất ngờ cho người khác. Vốn nghĩ rằng việc của Cố Tăng chắc khó đạt được nguyện vọng, đột nhiên lại có sự giúp đỡ của Khâu Tự Phong, hai người họ cũng hiểu rõ Khâu Tự Phong đồng ý ra mặt hoàn toàn do nể mặt Hạ Tưởng.



Vài phút sau, Khâu Tự Phong trở vào phòng, chỉ nói một câu:



- Phó trưởng ban tòa soạn Trương nói vấn đề không lớn.



Trương Trường Giang là Phó trưởng ban tòa soạn báo Hoa Tân, là chủ quản nhân sự và kiểm tra đánh giá các tòa soạn chi nhánh. Nếu y đã nói là việc nhỏ thì dù không chắc chắn tuyệt đối thì cũng phải là chín mươi chín phần trăm.