Quan Thần

Chương 454 : Sách lược ứng phó

Ngày đăng: 03:50 20/04/20


Rời khỏi văn phòng làm việc của Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng liền chạy đến văn phòng của Tần Thác Phu, nhiệm vụ đến Thị ủy coi như đã xong, tặng ngọc cho Trần Phong chỉ là cái cớ, sắp xếp Chung Nghĩa Bình đi cũng là việc chính, nhưng việc tìm Trần Phong không phải trọng điểm hôm nay. Lần này hắn đến Thành ủy thực chất chính là thảo luận với Phương Tiến Giang và Hồ Tăng Chu.



Hồ Tăng Chu là Thị trưởng, nắm quyền hành chính và kinh tế, và Trần Phong mà không nằm ngoài dự đoán thì hai năm sau sẽ được thăng lên tỉnh làm, chính trị thành phố Yến sẽ do Hồ Tăng Chu quản lý chính. Nếu nhìn xa, việc liên quan đến vận mệnh thành phố Yến thì vẫn nên tìm đến bàn bạc với Hồ Tăng Chu thì hơn.



Hạ Tưởng có đoạn thời gian không gặp Tần Thác Phu rồi, nhưng thường hay liên lạc qua điện thoại. Hắn vừa gõ cửa đã thấy y hút thuốc từng ngụm từng ngụm một, vẻ mặt sầu muộn.



Đầu tiên là Hạ Tưởng cung kính hỏi thăm, sau đó lại cười:



- Chủ nhiệm Tần sao vậy? Có chuyện gì không xuôi à? Hay là công việc gặp khó khăn gì rồi?



Tần Thác Phu ra hiệu Hạ Tưởng ngồi xuống, lắc đầu, nói:



- Công việc cũng thuận lợi, nhưng thuận lợi quá, không có chuyện nào lớn cả để đích thân tôi ra tay cho nên hơi bực bội.



Hạ Tưởng vui vẻ:



- Không có việc lớn là minh chứng chính trị rất trong sạch, chứng minh dưới sự lãnh đạo của Chủ nhiệm Tần, công tác kiểm tra kỷ luật của thành phố Yến đã làm cực kỳ xuất sắc. Những chuyện vi phạm pháp luật, bậy bạ càng ít, thì tổn thất của Đảng và Nhà nước càng nhỏ, là chuyện tốt mà.



Tần Thác Phu không cho là đúng quay qua nhìn Hạ Tưởng, nói giọng không vui:



- Bớt giả bộ ngớ ngẩn, nói lời hay ý đẹp đi. Những chuyện vi phạm pháp luật kỷ cương luôn luôn tồn tại ở bất kỳ thời điểm nào, sao lại có thể không có chứ? Cái tôi lo lắng không phải là không có chuyện đó, mà nếu thật không có thì tôi vui còn không kịp, nhưng chuyện khiến tôi lo nghĩ lại là có một số người cậu biết rõ là họ đang có vấn đề nhưng lại không tóm được chứng cứ để ra tay. Tiểu Hạ, gần đây cậu không giúp tôi phá vụ nào lớn đâu nhé, nếu không thì cậu lại ra tay thử xem? Lần trước thu hoạch được vụ Lệ Triều Sinh, giờ nghĩ lại vẫn có cảm giác máu nóng đang sôi sục. Gần đây đều là vài chuyện cỡ tôm tép, tôi xem mà chẳng có hứng thú gì, cứ ngủ gà ngủ gật.



Cũng vì Hạ Tưởng và Tần Thác Phu thân thiết rồi nên y mới nói chuyện kiểu vậy. Đổi sang người ngoài mà nghe đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố lại có niềm đam mê bắt người, chắc bọn họ cũng sẽ bị y dọa cho nhảy dựng lên.



Nói thật, đối với chuyện phá án Hạ Tưởng không thạo nghề, cũng không có hứng thú lắm. Lần trước nếu không phải Lệ Triều Sinh hãm hại nông dân thì cũng không chọc hắn nổi lên lòng căm phẫn, muốn đem ông ta điều tra bằng được. Bây giờ tính chất công việc của hắn không giống xưa nữa, hàng ngày ở trong văn phòng khu Tỉnh ủy, cũng không thể phát hiện ra bên trong đó có sâu mọt gì. Một là hắn chưa tiếp xúc với nội tình của người ta, dù gì thì người ta chức to hơn hắn. Hai là hắn cũng không phải nhân viên Ủy ban kỷ luật, chuyện phá án không nằm trong chức trách công việc của hắn.



Tần Thác Phu nói vậy chắc chỉ là thuận miệng nói chơi thôi. Hạ Tưởng liền cười:



- Đợi khi nào tôi phát hiện có manh mối nào, thì nhất định sẽ báo cáo lên ngài.



- Đừng chỉ nói tùy miệng như vậy, mà phải lưu ý vào.



Tần Thác Phu cũng thú vị, chuyện ngẫu nhiên lần trước lại khiến y nghĩ rằng Hạ Tưởng cũng có năng lực phá án.



- Đúng rồi, cậu đến chỗ tôi chắc chắn là không chỉ đến thăm không đâu, nói đi, có chuyện gì vậy?



Hạ Tưởng không ngại ngùng cười, đem chuyện nhân viên Ủy ban kỷ luật đến công ty Tào Thù Lê điều tra kể ngắn gọn cho y nghe.



Tần Thác Phu nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc:



- Có chuyện này sao? Tôi tuyệt không rõ. Cũng khó trách, chuyện nhỏ như vậy thường thì không báo cáo lên tôi đâu. Có điều trong Ủy Ban kỷ luật có ai không biết mối quan hệ tốt giữa tôi và cậu, mà giấu tôi đến điều tra công ty vợ cậu là chứng minh một vấn đề.



Vẻ mặt ông ta nghiên túc, bất mãn nói:



- Chính là gần đây tôi không hành động, không điều tra vụ án nào lớn, ở Ủy Ban kỷ luật có người chết rồi đây, muốn giở vài trò. Cũng may là cậu kịp thời cảnh tỉnh tôi, dù sao gần đây chẳng có việc gì lắm, tôi lại khởi động chiến dịch thu quyền nữa đây.



Hạ Tưởng thẹn mướt mồ hôi, từ lúc nào mà Tần Thác Phu lại chỉ có hứng với vụ án lớn rồi, xem ra, y phá án thành nghiện mất rồi, làm gì mà nhiều án lớn đợi người ta đến phá chứ? Vả lại, nếu nhỡ trên tỉnh mà có vụ lớn nào thì cũng chưa đến lượt Tần Thác Phu ra tay.
Cổ Ngọc thản nhiên cười:



- Quen nhau, vừa mới quen nhau. Sao vậy, không cho chúng tôi mới quen đã thân sao?



Hạ Tưởng đứng dậy, không tiếp lời Cổ Ngọc mà nói với Nghiêm Tiểu Thì:



- Hoan nghênh Tổng giám đốc Nghiêm.



Nghiêm Tiểu Thì cũng nghiêm trang nói:



- Xin chào Trưởng phòng Hạ. Hôm nay tôi đến tổ lãnh đạo là có việc muốn nhờ, xin Trưởng phòng Hạ giúp cho.



Cổ Ngọc đứng một bên nhìn Hạ Tưởng, rồi lại dò đoán Nghiêm Tiểu Thì, thử xem có phát hiện ra cái gì không, kết quả khiến cô phải thất vọng là: Bộ dạng của Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì đều rất nghiêm túc, không có gì kỳ lạ cả.



Nghiêm Tiểu Thì không đến tay không, trong tay cầm một giỏ hoa quả, nhiệt tình mời mọi người. Chung Nghĩa Bình còn khách sáo thoái thác vài câu, Phương Cách thì không từ chối mà cầm lên ăn luôn, vừa ăn vừa nói:



- Có lãnh đạo tốt là may mắn, có lãnh đạo có duyên với người đẹp thì đúng là có phúc.



Cổ Ngọc tức giận nói một câu:



- Nếu anh là người đẹp, gặp phải một lãnh đạo háo sắc thì xem anh còn coi là có phúc nữa hay không?



Phương Cách cười ha ha:



- Người đẹp mà gặp phải lãnh đạo háo sắc, với được đến lãnh đạo thì đó gọi là thần rồi.



Cổ Ngọc tức quá rồi:



- Hứ, logic gì chứ. Cũng may anh không phải con gái, nếu không thì làm mất mặt giới phụ nữ.



Phương Cách cứ kêu oan:



- Tôi thấy tôi mà là phụ nữ thì cũng là nguyên tắc lắm. Nguyên tắc của tôi là, chỉ bám vào lãnh đạo trẻ tuổi, đẹp trai. Còn với những ông dê già thì không cần biết ông ta làm quan to thế nào đều tuyệt đối giữ khoảng cách xa.



Càng nói càng không ra gì, Hạ Tưởng trừng mắt nhìn Phương Cách, rồi cùng Nghiêm Tiểu Thì ra khỏi phòng làm việc, đi ra bên ngoài.



Văn phòng Ủy ban nhân dân là nhà mới xây, hai đầu hành lang mỗi nơi đều có ban công lộ thiên có thể nghỉ ngơi một chút. Hai người đi đến ban công lộ thiên, Hạ Tưởng liền hỏi:



- Tiểu Thì, em có chuyện gì cứ nói đi.



- Cũng không chuyện gì cả.



Nghiêm Tiểu Thì chần chừ một lát, như là ngại ngùng không nói ra được. Nghĩ ngợi một lúc, vẫn nói thật lòng:



- Dượng bất công, căn bản không nhắc chuyện em bái Cốc lão làm thầy. Bây giờ anh là đệ tử đắc ý của ông ấy rồi, em thì sao đây? Em là thật lòng muốn học hỏi, cũng không phải vì bằng cấp, vì bình chức danh, thực sự là một lòng khiêm tốn hiếu học, muốn có nhiều kiến thức lý luận hơn, cũng muốn vận dụng vào thực tiễn nữa.