Quan Thần

Chương 486 : Tới Bắc Kinh

Ngày đăng: 03:50 20/04/20


Trình Hi Học từ bên ngoài với hàng ngàn ưu thế đột nhiên nhằm vào điểm yếu của tỉnh Yến đánh, hứng thú quyết chiến đến cùng với tỉnh Yến, cũng là muốn mượn việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp để tấn công tỉnh Yến, với luận điệu việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp ở trong nước không thể phát triển. Hạ Tưởng dựa vào đó dự đoán khả năng có người ở trên cấp cao bất mãn vì tranh luận quá lâu.



Thắng hay thua cũng phải đưa ra được một phán quyết, nếu tiếp tục giằng co căng thẳng như hiện tại, trái lại sẽ bất lợi cho phe đối lập, bởi vì càng hiểu nhiều về chính sách điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, thì lại càng được dân chúng ủng hộ. Phá vỡ cạnh tranh độc quyền chắc chắn sẽ là việc tốt được đông đảo quần chúng hoan nghênh. Trong tương lai không có sự tách biệt giữa mạng viễn thông (truyenfull.vn) và điện tín (truyenfull.vn), Viễn thông Trung Quốc ngạo mạn và phí sử dụng đắt đỏ, nhưng không ít người vẫn phải cam lòng sử dụng dịch vụ mạng của bọn họ. Sau đó một tách làm hai, Bắc truyenfull.vn và truyenfull.vncom, rồi cuối cùng không phân biệt nam bắc, cả hai tranh giành khách của nhau, chất lượng thái độ phục vụ củtruyenfull.vncom lập tức tăng vọt.



Không có cạnh tranh thì mãi mãi không có phát triển, dân chúng mãi mãi không bao giờ được hưởng thụ sự phục vụ chu đáo, sẽ vẫn phải khó chịu sau khi trả tiền mua hàng.



Có lẽ ở cấp cao có người nhận ra điều này nên muốn đem cả Tổng Công ty Dầu mỏ và Hóa Chất Trung Hoa ra tranh luận. Điều đó chẳng có gì tốt đẹp, cho nên Trình Hi Học mới theo lệnh hành động, phải chấm dứt tranh cãi càng sớm càng tốt, thì mới bình được thiên hạ.



Hạ Tưởng không thể để y thành công được, không phải vì muốn tiếp tục tranh cãi thêm với y trên truyền thông, mà là trước tiên dể cho y đắc ý vài ngày, đợi đến lúc thời cơ chín mùi mới ra một trận chiến định thắng bại. Tất nhiên một phần là phải giành chiến thắng về phe của mình, đồng thời cũng khiến cho Trình Hi Học thất bại thảm hại.



Tuy nhiên đối với cơn thịnh nộ của Diệp Thạch Sinh, Hạ Tưởng cũng hoàn toàn hiểu được trong lòng Diệp Thạch Sinh, hắn đứng lên cung kính nói:



- Bí thư Diệp, vừa vặn đúng lúc có một việc tôi muốn báo cáo ngài một chút. Ngày mai tôi muốn đi lên Bắc Kinh, đi tiếp Cốc lão, cùng Cốc lão mặt đối mặt thảo luận bài báo phản bác lại Trình Hi Học. Trên truyền thông ở Bắc Kinh, chúng ta chỉ có thể là một người quan sát, cố gắng không tham dự vào, nếu không sẽ làm cho người ta cảm giác không kiên nhẫn. Nhưng trên truyền thông tỉnh Yến, chúng ta vẫn phải dựa theo phương châm trước kia, kiên định mà từng bước đẩy mạnh bước đánh trả tiếp theo. Vì vậy sau khi tôi tới Bắc Kinh, sẽ cung cấp cho Cốc lão một ít tư liệu chi tiết có liên quan đến tiến triển của việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp tỉnh Yến, để tạo điều kiện cho Cốc lão viết bài báo phản bác. Nhưng trong giai đoạn hiện tại trước mắt ở tỉnh Yến, cần phải chờ thêm khoảng một tuần.



Diệp Thạch Sinh nghe xong lời Hạ Tưởng nói, cũng từ từ bình tĩnh lại. Bởi vì kế sách đối ứng Hạ Tưởng đã trù tính rất tốt, đang chờ đợi thành phố Bảo ký kết các thỏa thuận đầu tư nước ngoài mới, đang chờ đợi thời cơ rượu nhà máy Tương Đài được quảng cáo rộng rãi, lúc này nếu bị một bài báo của Trình Hi chọc giận mà vội vã lật con át chủ bài, sẽ khiến Trình Hi Học có sự chuẩn bị, đến lúc đó sẽ không thể đạt được hiệu quả bất ngờ.



Hạ Tưởng không trực tiếp nói ra thất sách của hắn, mà chỉ kín đáo nói muốn đi Bắc Kinh thảo luận đối sách với Cốc lão, cung cấp một ít thành tích có thể công khai bên trong việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của tỉnh Yến. Hạ Tưởng quả thật là một thanh niên tinh mắt, Diệp Thạch Sinh âm thầm khen ngợi, quay ra Cát Sơn nói:



- Đồng chí Cát Sơn, trước tiên cậu tổ chức một nhóm học giả chuyên gia, liệt kê một vài ví dụ thành công trong quá trình điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của tỉnh Yến có thể công khai, trước tiên là viết mấy bài báo trước, khiến mấy gã coi thường thành tích của tỉnh chúng ta phải ngạc nhiên. Có gì không rõ lắm thì có thể hỏi Hạ Tưởng, cậu ta nắm rõ mọi chuyện trong tay.



Cát Sơn cung kính nói:



- Vâng, tôi nhớ rõ rồi, Bí thư Diệp.



Diệp Thạch Sinh vừa động viên hai người mấy câu, vừa đặc biệt giao trọng trách cho Hạ Tưởng nói:



- Thay tôi vấn an Cốc lão, mời Cốc lão khi nào có điều kiện, đến tỉnh Yến mở một cuộc tọa đàm, tôi sẽ bảo tất cả ủy viên thường vụ cùng với các cấp cán bộ kinh tế chủ quản tỉnh Yến tham gia.



Hạ Tưởng hiểu, ý nghĩa sâu xa của hành động này của Diệp Thạch Sinh tỏ rõ, ông ta sẽ chọn dùng lý luận kinh tế của Cốc lão làm phương châm cầm quyền. Trong lòng Hạ Tưởng vô cùng vui mừng, hành động này của Diệp Thạch Sinh tuy rằng tác dụng thực tế không phải rất lớn nhưng có ý nghĩa quan trọng ảnh hưởng sâu xa. Bí thư Tỉnh ủy chọn dùng lý luận kinh tế của Cốc lão, mà hắn là học trò của Cốc lão, lại đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tổ lãnh đạo, trong mắt người ngoài, còn có ý nghĩa không tầm thường khác.



Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng, Phạm Tranh cùng với Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì, bốn người ngồi chung một xe đi lên Bắc Kinh.



Hạ Tưởng đến tiếp kiến Cốc lão có 3 mục đích quan trọng, một là muốn nhờ việc, hai là cũng quả thật muốn thảo luận để tạo ra phản bác kiên định nhằm vào bài báo chỉ đích danh của Trình Hi Học, bởi vì Trình Hi Học trực tiếp nêu tên tỉnh Yến, hắn vốn là nhân vật trung tâm của việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, nếu không ra mặt đại diện ứng chiến cũng không thể nào nói nổi, sẽ bị người đời coi thường, cũng làm cho người ta cảm thấy tỉnh Yến không có người. Thứ ba là lần trước Cốc lão cảm thấy rất hứng thú với bài báo của Nghiêm Tiểu Thì, khi nghe nói Hạ Tưởng muốn tới thì đề xuất muốn gặp mặt Nghiêm Tiểu Thì. Hạ Tưởng vừa nhắc tới, Nghiêm Tiểu Thì hiển nhiên lòng tràn đầy vui mừng, lập tức bỏ hết việc đang làm, cùng Hạ Tưởng đi lên Bắc Kinh.



Phạm Tranh muốn gặp Cốc lão là vì muốn tiếp kiến thầy giáo và cũng muốn tham gia bàn luận. Cổ Ngọc quay về Bắc Kinh, cũng là muốn mượn cớ trở về vấn an lão Cổ, cô đã lâu không không gặp lão Cổ, hơn nữa sự kiện quốc bảo lần trước, cô cũng muốn giáp mặt nói rõ ràng với ông nội mới thôi.



Vừa lên xe, lúc đầu Hạ Tưởng lái xe, Phạm Tranh ngồi lái phụ, Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì ngồi ở phía sau. Chỉ một lát sau, Phạm Tranh đề xuất để Nghiêm Tiểu Thì ngồi ở lái phụ, y muốn ngồi ở hàng ghế sau để nghỉ ngơi một chút.



Nghiêm Tiểu Thì nhìn ra ý đồ của Phạm Tranh, cười không chịu:



- Không được, anh rõ ràng là có tình ý với Cổ Ngọc, muốn nhân cơ hội làm quen với Cổ Ngọc. Em cũng nói cho anh biết, anh không phải mẫu người của Cổ Ngọc đâu.



Phạm Tranh bị nói toạc ý đồ, cũng không giận, cười ha hả:




- Quyến rũ, dáng người quyến rũ, giọng nói quyến rũ, ánh mắt quyến rũ. Tất cả, tất cả đều vô cùng quyến rũ. Tôi say rồi.



Hạ Tưởng vỗ vỗ vai của y, nói:



- Tỉnh lại, tỉnh lại, dậy làm việc mau.



Nghiêm Tiểu Thì khẽ lay người Phạm Tranh:



- Tỉnh lại tỉnh lại, đừng có nằm mơ, Cổ Ngọc người ta đang chào tạm biệt Hạ Tưởng, chứ không phải là anh.



Tình cảm dạt dào bỗng chốc hóa thành hư không, Phạm Tranh bùi ngùi:



- Sớm biết ảo mộng sẽ thành hư không. Thì thà đừng gặp nhau trước đây thì tốt hơn.



Tới Viện Khoa học Xã hội, sau khi gặp được Cốc lão, không thể thiếu một hồi hàn huyên. Sau khi hàn huyên, Hạ Tưởng giới thiệu Nghiêm Tiểu Thì với Cốc lão:



- Cốc lão, đây là Nghiêm Tiểu Thì.



Nghiêm Tiểu Thì ở trước mặt Cốc lão, cười mỉm, dịu dàng thùy mị, đoan trang nền nã, Hạ Tưởng nhìn mà âm thầm cảm thán. Nói phụ nữ trăm hình vạn dạng, quả nhiên, Nghiêm Tiểu Thì lúc thì cổ quái ranh mãnh, lúc thì quyến rũ động lòng người, bây giờ lại là một dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng, khiến hắn mơ hồ không thể nắm bắt nổi người nào mới chính là cô chân thật nhất.



Cốc lão nhìn Nghiêm Tiểu Thì vài lần, khẽ lắc đầu, nói:



- Trong đám học trò nữ của tôi không có ai xinh đẹp giống như cô, không được, vốn muốn nhận cô làm học trò, cũng nghe Hạ Tưởng nói qua cô cũng có ý này. Tuy nhiên sư mẫu của cô có lệnh, kiên quyết không được nhận học trò nữ xinh đẹp, muốn nhận cô làm học trò, nhưng lại không dám làm trái lệnh sư mẫu của cô, thật khó đôi đường, khó đôi đường.



Hạ Tưởng không nhịn được cười ra thành tiếng, không nghĩ tới đường đường một học giả Cốc Nho nổi tiếng không ngờ lại sợ vợ như cọp đến mức này, hơn nữa còn đáng yêu đến mức nói ra trước mặt mọi người.



Vẻ mặt Phạm Tranh lại bình tĩnh, nhìn giống như đã quá quen thuộc, một chút cũng không cười, có vẻ như trước đấy đã không ít lần nghe Cốc Nho nói qua việc sợ vợ. Cốc lão cũng là người thật thà hiếm thấy.



Nghiêm Tiểu Thì oan ức nói:



- Cốc lão, chẳng lẽ xinh đẹp cũng là một cái tội sao? Nếu sự xinh đẹp của em là vật cản cháu trở thành học trò của Cốc lão, em có thể lựa chọn, em tình nguyện không xinh đẹp, chỉ muốn làm học trò của Cốc lão.



Hạ Tưởng tiện việc, đem bài báo ba người bọn họ vừa mới viết đưa cho Cốc lão. Cốc lão khoát tay chặn lại, ra hiệu mấy người không nói, sau đó ông ta không quản mấy người đang ngồi đó, vùi đầu vào đọc bài báo.



Hơn mười phút sau, Cốc lão ngẩng đầu lên đầu tiên là liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi hướng Phạm Tranh gật gật đầu, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Nghiêm Tiểu Thì, xúc động nói:



- Tôi cả đời nhận vô số học trò, như bây giờ mới nhờ các em mà có được vinh quang. Bài báo của Hạ Tưởng rất phong phú, trong sự rộng rãi bao quát, có một sự mượt mà khiến người ta tìm không ra khuyết điểm, nhưng ở bên trong sự mượt mà lại có đủ sắc bén. Bài báo của Phạm Tranh như chiến tranh, khí thế như cầu vồng, nhưng ở bên trong sự phóng đãng, lại có cạm bẫy và u ám khiến người ta không thể phát hiện ra. Bài báo của Nghiêm Tiểu Thì mới nhìn làm cho người ta cảm thấy như gió mùa xuân, trông có vẻ như rủ rỉ êm tai, nhưng thực tế ở bên trong hé ra, cũng ẩn chứa sát khí, là một đao phong mềm mại. Ba người các em thật đúng là không hổ danh ba kiếm khách, quần anh tụ hội. Ba bài báo mà đăng, có thể khiến cho rất nhiều người lập tức á khẩu không mở miệng nói được.



Nghiêm Tiểu Thì nghe ra ngụ ý:



- Cốc lão, Hạ Tưởng và Phạm Tranh là đệ tử danh chính ngôn thuận của thầy. Em thì không thể. Thầy nhất định phải nghĩ cách để em được làm học trò của thầy, nếu không em sẽ khóc nhè, em sẽ chơi xấu.