Quan Thần

Chương 487 : Cơ hội tốt

Ngày đăng: 03:50 20/04/20


Vũ khí lớn nhất của con gái chính là làm nũng, nhất là ví dụ đặc biệt như Nghiêm Tiểu Thì có khả năng gây sát thương kinh người. Cốc lão bộc lộ hết thảy sự quý mến và yêu thích Nghiêm Tiểu Thì, nhưng vẫn tiếc nuối nói:



- Thật sự sư mẫu em yêu cầu rất nghiêm, tôi luôn vô cùng kính trọng cô ấy, hơn nữa không nhận nữ học trò xinh đẹp cũng là từ chính mồm tôi nói ra. Đã quy ước thì tôi cũng không thể tự phá bỏ danh dự được.



Hạ Tưởng thấy hai người đều vô cùng khó xử, Phạm Tranh lại ở một bên vô tâm không để ý, cũng không có ý chủ động giúp đỡ, chỉ giỏi ra vẻ làm người tốt:



- Em có cách làm sư mẫu yên tâm nhưng sợ Cốc lão sức hấp dẫn hơn người, sợ nữ học trò xinh đẹp không cẩn thận mà sẽ thích Cốc lão. Thật ra không phải sư mẫu không cho Cốc lão thu nạp học trò nữ xinh đẹp, mà là không cho Cốc lão thu nạp học trò nữ độc thân, mà nữ học trò lại xinh đẹp, nếu hoa đã có chủ, thì sư mẫu cũng không có gì phải lo lắng.



- Ý kiến hay.



Cốc Nho mừng rỡ, vỗ vỗ vai Hạ Tưởng nói:



- Tôi đương nhiên hiểu rõ mong muốn thực sự của sư mẫu cậu, có điều nói không biết xấu hổ, cậu cũng hiểu phụ nữ, nhìn thấu mấu chốt trong đó. Tiểu Thì chẳng phải chưa kết hôn, mà nghe nói ngay cả bạn trai cũng chưa có? Điều đó không dễ làm đâu.



- Sao lại không dễ làm? Rất đơn giản.



Phạm Tranh chớp được thời cơ, vội vàng không nhịn nổi nhảy ra, cười ha hả:



- Để Hạ Tưởng giả bộ làm bạn trai Tiểu Thì hoặc bạn cùng học, dù sao bọn họ cũng quen thuộc, cũng ăn ý, sẽ không lộ bí mật. Còn nữa, sư mẫu mà thấy hai học trò là một đôi thì càng yên tâm.



Hạ Tưởng vội vàng trừng mắt nhìn Phạm Tranh, Phạm Tranh đắc ý cười, tỏ ý đáng đời, tới lượt anh diễn trò.



Ánh mắt Nghiêm Tiểu Thì sáng lên, vẻ mặt chờ đợi nhìn Hạ Tưởng:



- Em không ngại anh là người đã kết hôn đâu.



Hạ Tưởng mặt mày nhăn nhó:



- Nhà của anh cũng có cọp mẹ.



Cốc lão cười ha ha, vô cùng vui vẻ nói:



- Văn ví như người, ba người các cậu kết hợp ra tay, quả nhiên không tầm thường. Quyết định như vậy đi, Hạ Tưởng, cậu làm được tốt, buổi tối cùng đến làm khách trong nhà của tôi, chính thức giới thiệu với sư mẫu của cậu tiểu sư muội Nghiêm Tiểu Thì của các cậu.



Nghiêm Tiểu Thì vui mừng nhảy dựng lên, bay nhanh qua hôn một cái trên mặt Hạ Tưởng như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua, cô mặt hơi đỏ nói một câu:



- Cảm ơn anh.



Phạm Tranh cao hứng:



- Khi về tôi sẽ báo cho Cổ Ngọc, để cô ấy dập tắt ảo tưởng đối với anh đi.



Cốc lão quay mặt sang một bên:



- Tôi không có thấy cái gì hết.



Cùng một lúc, tất cả mọi người đều cười ồ lên.



Buổi tối tới làm khách nhà Cốc lão.



Gia đình Cốc lão ở một khu nhà kiểu cũ, quan hệ hàng xóm láng giềng vô cùng hòa thuận. Dọc đường đi không ngừng có người chào hỏi Cốc lão. Cốc lão vẻ mặt tươi cười đáp lại từng người.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ vừa cởi quần áo vừa nói:



- Em chỉ là một bạn gái giả, sao lại kiểm soát giống như cô bé Lê nhà anh vậy?



Lúc cởi được một nửa, hắn mới chợt nhớ tới cái gì vội vàng nói:



- Quay mặt đi, đừng có mà nhìn.



Khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Tiểu Thì ửng hồng, vội vàng xoay người sang chỗ khác:



- Làm như như ai cũng muốn nhìn anh? Đàn ông ai cũng xấu chết đi được.



Bầu không khí giữ được coi như thoải mái, không có gì kiều diễm và mờ ám, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng vừa vặn, không để cho ý loạn tình mê tạo cơ hội.



Hắn chạy vọt vào phòng tắm tắm rửa, sau đó quấn khăn đi ra, liền phát hiện Nghiêm Tiểu Thì đã đặt cả tất và giầy của hắn gọn gàng một chỗ, cả quần áo của hắn cũng được treo lên, còn đặt cả một ly trà nóng ở đầu giường. Lại thấy Nghiêm Tiểu Thì Mặc một bộ áo ngủ, ngồi ngẩn ra ở trên giường.



Thật đúng là một cô gái cẩn thận chu đáo, Hạ Tưởng nghỉ ngơi, bảo cô cũng đi tắm rửa:



- Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn có chuyện quan trọng.



Nghiêm Tiểu Thì cũng không biết nghĩ tới cái gì, hai má ửng hồng, ngay cả cổ cũng là một mảnh phấn hồng vô cùng mê người. Áo ngủ của cô vô cùng mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được nội y bên trong. Thân thể của cô duyên dáng uyển chuyển, đặc biệt thon thả, eo nhỏ duyên dáng, cái mông rất tròn, Hạ Tưởng lơ đãng chỉ nhìn thoáng qua, đã thu hết trong đáy mắt cảnh tượng tuyệt vời.



Người xưa có câu: mỹ nhân như hoa trong đám mây. Đối với Hạ Tưởng mà nói, hiện giờ cũng là mỹ nhân như hoa ở trước mắt. Hắn đột nhiên liền nhớ tới truyền thuyết xúc động lòng người cầm thú và không bằng cầm thú, nghĩ thầm rằng thôi đi, đàn ông không thể lúc nào gặp thời cơ cũng nhân cơ hội, phải có tự chủ, phải có quyết tâm và dũng khí để không phá vỡ điều tốt đẹp, liền tỏ vẻ không có việc gì hướng Nghiêm Tiểu Thì nói:



- Áo ngủ rất đẹp đấy, nhưng anh không có đồ ngủ, buổi tối chỉ mặc quần lót đi ngủ. Nhưng em yên tâm, anh là nước giếng, em là nước sông, không ai quan tâm đâu. Em đi tắm rửa đi, anh ngủ trước. Ngủ ngon, ngày mai gặp.



Nghiêm Tiểu Thì "Phì" cười:



- Anh làm như em cũng giống như anh ấy? Nói cho anh biết, em là cô gái tốt biết giữ mình như ngọc, anh mà có ý quấy rối, cẩn thận đấy, em cũng học võ phòng thân đấy.



Nghiêm Tiểu Thì nói xong, nghĩ rằng Hạ Tưởng còn có thể nói thêm vài câu, không ngờ đợi một hồi không thấy một chút tiếng động, cô đánh bạo liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, chỉ thấy đầu hắn đã nghoẹo ra ngủ. Nghiêm Tiểu Thì vừa tức vừa giận, đồ đàn ông thối, mỹ nữ ở cùng phòng mà không ngờ có thể say sưa ngủ, rất không coi sự xinh đẹp của cô là gì trong mắt. Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, cô một chút không sức hấp dẫn cũng không có?



Tâm tư của phụ nữ từ trước đến nay vẫn mâu thuẫn, đàn ông mà vồn vã hơn, các cô sẽ ác cảm. Đàn ông không thèm quan tâm đến, các cô lại sẽ oán giận đàn ông không biết trân trọng, sẽ không thương hương tiếc ngọc.



Nghiêm Tiểu Thì đi vào phòng tắm, trong mũi còn truyền đến hơi thở đàn ông của Hạ Tưởng vừa tắm vẫn còn lưu lại, bất giác mặt đỏ lên, cơ thể nóng lên. Cởi quần áo trên người, đến khi cả người trần truồng mà đứng ở dưới vòi phun, cô vẫn còn cảm thấy trong cơ thể từng đợt khô nóng.



Nước ấm xả xuống, chảy qua cơ thể đầy đặn trưởng thành. Nghiêm Tiểu Thì không tránh được bùi ngùi, cô năm nay đã khá nhiều tuổi, tuy rằng nói đã từng có một bạn trai, nhưng chỉ trong giới hạn nắm tay mà thôi, trên thực tế đến hiện tại cô còn chưa từng chính thức tiếp xúc thân mật với đàn ông.



Người thiếu nữ nào mà chẳng biết yêu? Nghiêm Tiểu Thì vừa tắm rửa, vừa thoa sữa tắm toàn thân, ngón tay chạm qua từng tấc da thịt trên người, liền nghĩ tới cách đó không xa người đàn ông mà cô không hề ghét đang ngủ say, không chịu hăng hái tới cùng, trong lòng lại ầm ầm nhảy dựng lên.



Tuổi tác nói lớn cũng không lớn, nhưng cũng không thể nói là nhỏ, nhưng hôm nay quả thật là lần đầu tiên cùng ở chung một phòng với đàn ông, tuy rằng không cùng giường, nhưng cũng cảm thấy dường như là cú đột phá đầu tiên trong đời.



Nhớ tới quyết định táo bạo vừa rồi ở dưới lầu, cuối cùng là giả vờ khí thế, hay là trong lòng đã có chút suy nghĩ ảo tưởng đối với hắn? Nghiêm Tiểu Thì càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, làm sao thể có chuyện phụ nữ đến tự thú nhận với nam giới được? Nhưng sau đó nghĩ đến người đàn ông đang ngủ ở kia, dường như đối với cô cũng không có chút hứng thú nào, có mỹ nhân ở cùng phòng, lại có thể nằm xuống mà ngủ ngay được, có phải đàn ông hay không vậy? Cho dù không có hứng thú can đảm tới mức dám động tay động chân, thì ít nhất cũng nên úp úp mở mở nói vài câu trêu ghẹo đùa bỡn chứ, làm sao lại có thể chủ động phân rõ ranh giới rồi sau đó lăn ra ngủ liền ngay được?



Thật không tin nổi lại có người đàn ông can đảm như vậy.



Nghiêm Tiểu Thì lại hờn tủi một hồi, cho rằng Hạ Tưởng có mắt không tròng, khiến cho sự tự tin của cô về sức hấp dẫn của chính mình cũng giảm đi. Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, mình thật sự đã già rồi sao? Đúng rồi, Cổ Ngọc trẻ hơn so với mình, phong cách cũng khác so với mình, chẳng lẽ hắn thích những em trẻ tuổi như vậy? Nghiêm Tiểu Thì lại nhớ đến Tào Thù Lê và Tống Nhất Phàm, càng thêm kiên định quan điểm về Hạ Tưởng. Cô bé Lê nhà hắn nhỏ hơn hắn hai tuổi, Tống Nhất Phàm nhỏ hơn hắn mười tuổi, xem ra hắn thật đúng là chỉ thích mấy cô gái tuổi còn trẻ, không thích mấy cô gái tuổi lớn hơn.



Vấn đề là, mình cũng nhỏ tuổi hơn hắn, hắn có phải quá kén chọn hay không?