Quan Thần
Chương 649 : Phối hợp
Ngày đăng: 03:53 20/04/20
Hạ Tưởng cúi đầu suy nghĩ, rồi khi ngẩng đầu lên thì vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Quận Hạ Mã không thể rối loạn hơn nữa, phải duy trì cục diện chính trị ổn định, đoàn kết. Đồng chí Lý Hàm lớn tuổi hơn tôi, là người điềm đạm để anh ấy đảm nhiệm chức Chủ tịch quận thì có thể giúp tôi giảm bớt không ít áp lực và chia sẻ rất nhiều công việc. Tôi tin là phân công hợp tác với đồng chí Lý Hạm sẽ khiến kinh tế và cơ sở hạ tầng của quận Hạ Mã ngày càng đi lên.
Mặc cho lời Hạ Tưởng nói có phải thật lòng hay không thì ít nhất thái độ của hắn có thể khiến Phó Tiên Phong cũng rất vừa ý. Từ đầu đến cuối Hạ Tưởng không nói đến một câu phản đối, khiến cho Phó Tiên Phong vừa ngờ vực vừa ngầm đắc ý vì kế hoạch của ông ta quả nhiên chu toàn, khiến Hạ Tưởng không tìm ra được khuyết điểm và cũng không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ.
Bởi vì bí mật lớn nhất của ông ta là vì kế hoạch thương mại lâu dài, mọi việc điều hành đều do Nguyên Minh Lượng giữ vai trò chính. Chỉ cần Nguyên Minh Lượng không để lộ sơ hở bị người khác phát hiện ra chỗ khác thường thì sẽ không ai hiểu được ý đồ thật sự của ông ta là gì, ngay cả Hạ Tưởng cũng không thể.
Hạ Tưởng thấy trong ánh mắt của Phó Tiên Phong có chút vui mừng thì biết ông ta tự nhận thấy mọi việc đều thuận lợi, trong lòng nghĩ nếu không gây chút khó khăn gì sẽ khiến Phó Tiên Phong cảm thấy quá dễ và sẽ khiến ông ấy nghi ngờ, liền đột nhiên hỏi một câu:
- Bí thư Phó, có một câu không biết có nên hỏi hay không?
- Xin cứ nói.
Phó Tiên Phong nói với vẻ hứng thú.
- Sao ngài lại không tiếp tục kiên trì đề danh Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy?
Hạ Tưởng đã trực tiếp hỏi vào điểm mấu chốt của vấn đề, hắn hiểu rõ nếu hắn không hỏi gì cả thì ngược lại sẽ khiến Phó Tiên Phong thiếu tự tin. Hỏi những vấn đề ngoài lề thì không thể chứng tỏ hắn là người sắc bén, hắn không sắc bén thì Phó Tiên Phong cũng không yên tâm.
Qủa nhiên đúng như suy nghĩ của Hạ Tưởng, hắn vừa mới mở miệng hỏi thì Phó Tiên Phong liền tươi cười với vẻ tự đắc vả lại còn dựa người ra phía sau, ung dung cười nói:
- Trong những việc chính trị kế hoạch không thể bắt kịp sự biến hóa, nguyên nhân cụ thể thì không tiện nói ra nhưng tôi có thể nói rõ một chút, bước lui bây giờ là vì một bước tiến tốt hơn sau này.
Câu trả lời lấp lửng của Phó Tiên Phong rất hợp với tính cách của ông ấy, cũng rất phù hợp với suy đoán của Hạ Tưởng. Càng thần bí càng khiến người khác khó hiểu và càng chứng tỏ sự bí hiểm.
Hạ Tưởng cũng rất phối hợp, gật đầu nói:
- Tôi cũng tin là Bí thư Phó sau này sẽ có kế hoạch chu đáo hơn nhưng hôm nay chúng ta có thể ngồi lại với nhau thì ít nhất chứng tỏ trong giai đoạn bây giờ chúng ta đang cố tìm đến cái chung. Nào, vì sự hợp tác thành công lần này tôi kính ngài một ly.
Giọng nói của Hạ Tưởng đúng mực, không thấy được sự hưng phấn lại không có sự thất vọng mà chính là một thái độ thản nhiên, và cũng phù hợp với dự đoán của Phó Tiên Phong về biểu hiện của Hạ Tưởng. Phó Tiên Phong cụng ly với Hạ Tưởng, cười ha hả:
- Cạn ly!
Sau khi tiễn Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng không vội rời khỏi khách sạn, hắn lên phòng ngủ một lát để dưỡng sức.
Buổi trưa vừa đến văn phòng, hắn liền gọi điện cho Phạm Duệ Hằng báo cáo tình hình về cuộc gặp gỡ với Phó Tiên Phong ngày hôm nay, nói về điều kiện của Phó Tiên Phong. Phạm Duệ Hằng nghe xong như suy nghĩ một lát rồi mới nói:
- Về cơ bản đã đạt đến sự hài lòng của tôi, điều kiện có thể chấp nhận.
Phạm Duệ Hằng chấp nhận điều kiện là nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng, bởi vì Phạm Duệ Hằng chỉ để ý đến chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, ai làm Chủ tịch quận Hạ Mã thì ông ta không quan tâm. Chỉ cần Khâu Tự Phong đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nhà họ Khâu chấp nhận việc của ông ta, đồng thời những người mà ông ta đề bạt có thể được bố trí ổn thỏa vào những vị trí mà ông ta dự tính thì ông ta không quan tâm đến những việc thừa thãi.
- Việc anh hứa với em không được nuốt lời. Hy vọng có được sinh linh nhỏ ở trong người của em, để đem đến may mắn cho em.
Hạ Tưởng một tay chống đầu nằm nghiêng người bên cạnh Tiếu Giai:
- Hôm nay em lừa anh đến chính là vì lần ham vui này sao? Là vì hôm nay là thời kỳ nguy hiểm của em sao?
Tiếu Giai ngạc nhiên há hốc miệng:
- Hả? Từ khi nào anh biết là em gạt anh vậy?
Cô ấy rúc đầu dưới gối không dám nhìn Hạ Tưởng.
- Em muốn có một đứa con, chỉ là muốn thôi. Anh muốn giận, muốn mắng, muốn đánh gì em cũng chịu, dù gì em đã đạt được mục đích rồi.
Hạ Tượng giơ tay đánh nhẹ vào mông của Tiếu Giai một cái:
- Đánh em là nhẹ rồi, anh phải trừng trị em một trận mới được.
Hạ Tưởng vừa bước vào cửa, nhìn thấy trên bàn bày đầy thức ăn và ánh mắt dục vọng cháy bừng của Tiếu Giai thì đã bước đầu kết luận được việc Tiếu Giai nói mắc xích tài chính bị đứt đoạn là giả. Chờ đến khi hắn ôm lấy Tiếu Giai thì đột nhiên lại có sự rung động không thể kiềm chế được, thì đã khiến cho hắn hiểu rõ một điều, sự rung động của hắn là vì dục vọng của Tiếu Giai dâng trào, mùi hương phát ra từ người cô ấy, sự thay đổi trên người cô ấy có tác dụng như chất xúc tác vào hắn vốn đã rất quen thuộc với cơ thể của cô ấy.
Nếu Tiếu Giai thật sự bị người khác lừa mất mấy trăm triệu thì cô ấy không có lòng dạ đâu để nấu cơm, càng không có tâm trí để rung động. Sự khác thường của cô ấy chỉ có thể nói rõ một điều là Tiếu Giai đang gạt hắn.
Và việc Tiếu Giai không cho hắn rời khỏi người cô ấy cả buổi thì Hạ Tưởng đã chắc chắn phán đoán của hắn, Tiếu Giai muốn mang thai, muốn có một đứa con.
Trong lòng Hạ Tưởng có đủ loại cảm giác lẫn lộn. Tuổi thanh xuân của người phụ nữ có hạn nhưng Tiếu Giai lại một mực đi theo hắn mà hắn lại không thể thường xuyên ở bên cạnh, cho cô ấy một đứa con đã là một sự an ủi lớn nhất đối với cô ấy, huống chi là trước đây hắn đã hứa với cô ấy.
Hạ Tưởng không trách Tiếu Giai đã lừa hắn đến đây, hắn chỉ là có chút áy náy, gần đây quá bận rộn nhiều việc vụn vặt nên có hơi xa lánh Tiếu Giai một chút, và cũng suýt chút quên mất lời hứa đối với cô ấy. Hôm nay tuy là cô ấy đã lừa hắn cũng là sự bất đắc dĩ phát ra từ trong nội tâm của một người phụ nữ, là phụ nữ thì sử dụng một chút mánh khóe đối với người đàn ông cô ấy yêu thương sâu sắc thì hoàn toàn có thể tha thứ.
Tuy nhiên về tâm lý thì có thể tha thứ, nhưng sự trừng phạt trên cơ thể thì không thể tha, Hạ Tưởng lại xoay người lên ngựa, đưa tay sờ soạn, cười khoái trá:
- Để anh trừng phạt em mới được.
Tiếu Giai hoảng hốt la lên:
- Anh còn muốn nữa hả? Lợi hại quá, em sợ anh luôn.
Cả phòng như gập tràn sắc xuân kiều diễm, một đêm triền miên nói không hết nhu tình mật ý.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng dậy từ rất sớm, Tiếu Giai thì không dậy nổi phải ngủ thêm một lát, bộ dạng uể oải khiến người khác phải thương xót. Hạ Tưởng không có thời gian ngủ nướng trên giường, quả nhiên vừa hơn tám giờ thì có điện thoại gọi đến xin công việc, báo cáo tình hình v.v… mọi việc cứ ập vào mặt.
Bởi vì Hạ Tưởng bây giờ vừa kiêm chức Bí thư và Chủ tịch quận, là hạt nhân chủ chốt của quận Hạ Mã nên mọi việc đều phải qua tay hắn.