Quan Thanh
Chương 105 : Trở lại Triệu gia
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Mạnh Cúc lãnh đạm đi theo Lý Đại Niên đi vào một thư phòng rộng thênh thang. Thư phòng có thiết kế cổ kính, trông cực kỳ tao nhã, ước chừng 100 m2.
Trong phòng không một bóng người, trong không khí tràn ngập mùi đàn sách. Mạnh Cúc yên lặng mà đứng trước một ô cửa sổ, tựa một bức tượng điêu khắc, nhìn đăm đăm ra bên ngoài.
Lão Triệu mặc một cái áo màu xám, đeo kính, tay cầm theo tờ báo, vội vàng đi tới nói:
- Cháu gái, rốt cuộc đã chịu về gặp ta!
Mạnh Cúc chậm rãi quay đầu, thản nhiên đáp:
- Không phải là ngài vẫn mong vậy sao? Tôi có thể đồng ý ở lại, nhưng tôi hy vọng ngài không nên lặp lại sai lầm cũ…
Lão Triệu nhíu mày:
- Cháu gái, cháu nói vậy là có ý gì?
Lão Triệu dừng một chút, thở dài nói:
- Cháu gái, bao năm qua ta vẫn áy náy với cha mẹ cháu, cháu yên tâm, mặc kệ cháu xem ta là người thế nào, bất kể cháu làm gì, ta đều ủng hộ, tuyệt đối sẽ không ngăn cản, cháu yên tâm.
Mạnh Cúc khẽ cười:
- Đây là ngài nói đấy nhé, ngài không nên nói mà không giữ lời.
Lão Triệu chậm rãi ngồi xuống:
- Tốt lắm, bé con, nếu đã trở lại, thì nên ở lại ăn cơm trưa, ta sẽ bảo Đại Niên sắp xếp cho cháu một căn phòng…
Mạnh Cúc hơi nhếch mép:
- Tôi sẽ không ở nơi này, năm đó, mẹ tôi không chịu trở về, tôi cũng đã hứa sẽ không quay lại đây. Hôm nay tôi đến, là muốn nói với ngài một câu. Việc của tôi không cần Triệu gia quản, cho dù sau này tương lai tôi và Tiểu Đào phát sinh chuyện gì, ngài cũng không được can thiệp, tuyệt đối không được dùng quyền lực của mình để tham gia.
Mạnh Cúc lãnh đạm nói, khóe miệng không khỏi run run.
Mạnh Cúc đi ra cửa, khăn quàng trắng như tuyết bay trước gió, khóe mắt như có dư quang. Bóng cô đi đã xa, lão Triệu vẫn đứng ở cửa Triệu gia nhìn theo. Lý Đại Niên đi một bên cô, thở dài nói:
…
Mạnh Cúc nhẹ nhàng xoay ly café:
- Tiểu Đào, chị quyết định không đi nữa.
An Tại Đào cả kinh:
- Không xuất ngoại nữa?
Gương mặt quyến rũ của Mạnh Cúc lập tức như sầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, buồn bã nói:
- Em hình như không thích chị lưu lại à?
An Tại Đào ngượng ngùng xoa tay:
- Không, em không có ý đó!
Mạnh Cúc đột nhiên phá lên cười, vẻ mặt lạnh như băng biến mất:
- Em không phải sợ, chị sẽ không chen vào giữa hai người đâu. Chị cũng đã nghĩ, gặp nhau mà không thể đến với nhau thực sự rất đau khổ, nhưng đời này vĩnh viễn không gặp lại chưa chắc đã là thoải mái. Em không sai, chị cũng không sai, chẳng qua là chúng ta không có duyên phận. Chị vĩnh viễn làm chị của hai người, hai người có nguyện ý nhận người chị này không?
Ánh mắt Mạnh Cúc xa xăm. Lòng An Tại Đào như có trăm mối tơ vò, cũng không biết nói sao cho phải, đành lẳng lặng gật đầu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
…
Âu Dương Đan dẫn con quay về Đại học Yến Sơn, ở cổng trường, Trần Duệ nhờ mẹ ra mặt mời Lưu Ngạn ăn cơm. Không muốn con buồn lòng, Âu Dương Đan đành gọi điện đến Lưu gia, hẹn gặp Lưu Ngạn.
Ông nội Lưu Ngạn và bố của Âu Dương Đan là bạn chiến đấu với nhau. Tuy rằng sau khi kiến quốc cấp bậc thấp hơn một chút so với Âu Dương gia nhưng trong quân đội cũng có vị trí khá cao. Hai nhà là thế giao, nếu không Lưu Ngan cũng đâu thèm giao du với Trần Duệ?
Quyển 3: Nhập sĩ