Quan Thanh

Chương 106 : Chạm mặt

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Nhận được điện thoại đúng lúc Lưu Ngạn đang buồn bực trong lòng. Hôm qua CCTV phát sóng chương trình đối thoại của cô và An Tại Đào. Nhìn thần sắc bình tĩnh của An Tại Đào khi bắt bẻ mọi ý kiến của cô khiến cho kiều nữ cao ngạo này thấy khó chịu, tắt TV cái phụp.



Lưu Ngan cơ bản là không muốn đến, nhưng mẹ cô nói mãi, cô cũng đành phải đánh xe tới. Xe cô lái là chiếc Lancuzer, ở thời kỳ này, cũng phải là người có thu nhập cao gia đình khá giả mới mong sở hữu nó.



Thấy Lưu Ngạn mở cửa xe bước xuống, Trần Duệ cao hứng chạy ra. Âu Dương Đan nhíu mày, cũng chẳng còn cách nào khác đành theo con đi ra cửa đón.



- Lưu Ngạn!



Lưu Ngạn bất đắc dĩ liếc nhìn Âu Dương Ngạn sau lưng Trần Duệ, chào một tiếng:



- Cô Âu Dương!



Âu Dương Đan cười giòn tan kéo tay Lưu Ngạn, hỏi thăm rối rít. Ban người ngồi vào một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Đột nhiên Lưu Ngạn ánh mắt lóe lên, phát hiện An Tại Đào cùng một cô gái cao gầy rất xinh đẹp sóng vai đi tới Cúc Lan Tiểu Trúc.



Cô gái kia mặc áo khoác màu đen, bên ngoài choàng chiếc khăn màu trắng, bay nhẹ trong gió, khí chất xuất trần, trong sáng thoát tục. Cho dù là Lưu Ngạn tâm cao khí ngạo, nhìn cô gái uyển chuyển đi phía trước, thốt nhiên cũng cảm thấy thiếu tự tin.



Thấy cô gái kia sóng đôi cùng An Tại Đào thái độ rất thân mật, Lưu Ngạn không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm ngạc nhiên, hôn thê của An Tại Đào là người khác cơ mà.



Thấy Lưu Ngạn nhíu mày, Trần Duệ còn tưởng là cô vẫn còn bực tức hắn, liền nhìn An Tại Đào hừ lạnh một tiếng:



- Lại là hắn, lại là hắn. Như thế nào mà mỗi lần tôi đang vui lại gặp hắn. Đúng là đồ xui xẻo. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Âu Dương Đan ngạc nhiên nói:



- Trần Duệ, con lẩm bẩm cái gì vậy?



Trần Duệ oán hận chỉ vào An Tại Đào:



- Mẹ, mẹ không biết người này. Hắn tên là An Tại Đào, là một phóng viên nhỏ của Báo Tân Hải Thần, luôn đối đầu với Lưu Ngạn. Ngày đó ở núi Lão Hổ còn…



Lúc này Mạnh Cúc và An Tại Đào đã đẩy cửa bước vào Cúc Lan Tiểu Trúc. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, bọn họ ngồi xuống bàn bên cạnh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Ngạn và Trần Duệ, còn có thêm một phụ nữ trung niên xinh đẹp không khỏi bất ngờ.




- Tiểu Đào, em có cơ hội tham gia khóa học này có phải là vì cha vợ hỗ trợ không? Ba mẹ Hiểu Tuyết cũng không tồi, đồng ý hôn sự của em và Hiểu Tuyết đúng là ngoài dự đoán của chị.



An Tại Đào trong lòng cười khổ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, gật đầu xác nhận:



- Đúng. Tuy nhiên, tham gia lớp tập huấn Thanh niên tiên tiến của tỉnh không phải là nhờ ba Hiểu Tuyết, mà là được Bí thư Thành ủy Tân Hải chỉ định. Ông ta muốn em làm thư ký cho mình.



Mạnh Cúc ngẩn ra, nhíu mày:



- Làm thư ký? Tiểu Đào, là bồi bút cho người khác?



An Tại Đào nâng ly rượu có đế lên, nhấp từng ngụm nhỏ, thầm nghĩ kiếp trước có lẽ hắn sẽ không làm, nhưng đời này… miệng hắn nở nụ cười:



- Đừng lo, co được giãn được mới là đại trượng phu. Em ở bên cạnh ông ta ít năm, biết đâu, có thể làm chức quan nhỏ ở địa phương?



Mạnh Cúc nhìn Tại Đào, không giấu được vẻ kinh ngạc, cô cúi đầu nói:



- Tiểu Đào, chị có cảm giác, em sau khi tốt nghiệp đã thay đổi rất nhiều…



An Tại Đào ngẩn ra, rồi giật mình, đối với Mạnh Cúc, hắn mới tốt nghiệp đại học không đến một năm, vẫn còn lưu lại nét phong nhã hào hoa của sinh viên, Nhưng cô không biết, đối mặt mình lúc này không phải là An Tại Đào năm ngoái cô tiễn ra cổng trường Đại học Yến Sơn, mà là Bí thư Tiểu An dày dặn kinh nghiệm quan trường.



Nhớ đến chính mình khi làm quyền Phó bí thư huyện Hằng Thái, mấy Ủy viên thường vụ luôn mồm gọi Phó bí thư Tiểu An, An Tại Đào không khỏi buồn bã, hai kiếp sống là điều mà hắn phải nuốt vào đáy lòng, gần gũi như Hạ Hiểu Tuyết mà cũng không thể thổ lộ.



Hắn trong lòng lén thở dài.



Hai người ở trên lầu từ tốn ăn, thỉnh thoảng dừng lại nói chuyện, kể cả Mạnh Cúc lẫn An Tại Đào đều tránh đề cập đến chuyện khiến hai người xấu hổ, cả hai hiểu mình đang chơi với lửa, không cẩn thận sẽ càng ngày càng lún sâu. Mà trong tiềm thức An Tại Đào, nếu có thể cùng Mạnh Cúc giữ mối quan hệ như thế này thì không gì tốt hơn.



Bữa cơm mất nửa giờ, Mạnh Cúc uống mấy chén rượu, dường như lại chếnh choáng say. Hai má đỏ rực, ánh mắt sâu thẳm như nước đầy ẩn ý, cô để mặc An Tại Đào dìu mình xuống cầu thang.