Quan Thanh
Chương 131 : Tổ chức lại quyền lực(3+4+5+6)
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Đỗ Canh rời khỏi phòng làm việc của Mông Hổ, An Tại Đào đang đứng trên hành lang, tán gẫu với Chánh văn phòng Thành ủy Tống Lượng. Thấy Đỗ Canh đi ra, Tống Lượng vội vàng tới nghênh đón:
- Bí thư Đỗ.
Ở tình cảnh công khai, Tống Lượng sẽ không xưng hô Đỗ Canh là "ông chủ", đây là cách xưng hô riêng tư của gã với Đỗ Canh, coi như là nhãn hiệu đối với tư cách tâm phúc tuyệt đối của Đỗ Canh. Ở Tân hải, trước mắt là độc nhất vô nhị.
Đỗ Canh khẽ mỉm cười:
- Lão Tống à, các lãnh đạo đã tới đủ chưa? Cuộc họp hôm nay, cậu cũng tham gia, ghi chép cuộc họp ----
Đỗ Canh quay đầu liếc An Tại Đào một cái, khoát tay áo:
- Tiểu An, ghi chép cuộc họp do cậu làm thay Lão Tống.
An Tại Đào cả kinh trong lòng, nhưng thần sắc lại kính cẩn mà gật đầu. Cuộc họp Văn phòng Thành ủy, bình thường sẽ do Chánh văn phòng Thành ủy tự mình ghi chép cuộc họp, bởi vì điều này liên quan đến quyết sách cơ mật của lãnh đạo cao tầng, bình thường không cho phép nhân viên thường tham dự. Đỗ Canh để Tống Lượng tham gia cuộc họp mà không ghi chép, điều này có nghĩa ----
An Tại Đào âm thầm liếc Đỗ Canh một cái, trong lòng hiểu được, Tống Lượng tiến vào ủy viên thường vụ thay thế Phùng Hi Khôn làm Trưởng ban thư ký Thành ủy đã là kết cục đã định. Bước tiếp theo, Tống Lượng chắc chắn là Trưởng ban thư ký Thành ủy kiêm Chánh văn phòng Thành ủy, đương nhiên điều này cũng không lạ, rất nhiều địa phương, Trưởng ban thư ký Thành ủy đều kiêm Chánh văn phòng Thành ủy.
Nếu chuyện Tống Lượng là thế đã định, như vậy chắc chắn chuyện cha vợ mình cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nghĩ tới đây, An Tại Đào âm thầm vui mừng trong lòng. Mặc kệ nói thế nào, Hạ Thiên Nông tiến vào ủy viên thường vụ, đối với Hạ gia với bản thân An Tại Đào mà nói, đều có ý nghĩa quan trọng. Đừng coi thường sự khác nhau giữa ủy viên thường vụ và không phải ủy viên thường vụ, khác xa.
Như vậy, mình toán tính và cố gắng ở sau lưng đều không uổng phí. An Tại Đào thở phào một cái, tiếp nhận bản ghi chép tóm tắt hội nghị Thành ủy, chậm rãi đi theo Đỗ Canh và Tống Lượng vào phòng họp.
...
...
Tuy rằng là ban ngày, nhưng đèn huỳnh quang trong phòng hội nghị vẫn sáng, sáng hơi chói mắt. Bởi vì mở hội nghị, cho nên ngoại trừ ủy viên thường vụ ra, các ủy viên Thành ủy, bao gồm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, một số Phó Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, Phó Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, Phó Chủ tịch thành phố, Viện trưởng tòa án, Kiểm sát trưởng Viện Kiểm Sát, trợ lý Chủ tịch thành phố vân vân đều tới tham dự.
Lúc này, Bí thư Thành ủy còn không có kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân. Ở Tân hải, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc và Chủ tịch Hội đồng nhân dân hai chức vụ này, bình thường là do hai đồng chí lão thành lui về tuyến hai đảm nhiệm, không phải ủy viên thường vụ, vị trí cao nhưng không có thực quyền, có thể dự thính hội nghị thường vụ.
Từ đầu đến cuối các ủy viên thường vụ dựa theo thứ tự ngồi vào vị trí của mình. Bởi vì Lâm Chính Ủy quân khu đi quân quân khu tỉnh họp, không có tiến tới.
Tuy rằng không có đề tên, nhưng loại xếp hạng và vị trí này đều biết trong lòng không nói ra, ai nên ngồi ra sao một chút cũng không thể qua loa. Vị trí có ý nghĩa quyền lực, vị trí càng gần Đỗ Canh ở giữa, liền có nghĩa quyền lực trong tay càng lớn.
Ngoài ủy viên thường vụ là Chủ nhiệm và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, sáu Phó Chủ tịch thành phố không phải ủy viên thường vụ cũng dựa theo xếp hạng ngồi trên vị trí hai bên sau đó, Phó Chủ tịch thành phố Chu Liên Hoa, Phó Chủ tịch thành phố Mạnh Thu Cúc, Phó Chủ tịch thành phố Tôn Quân Thắng, Phó Chủ tịch thành phố Lý Gia Dũng, Phó Chủ tịch thành phố Hạ Thiên Nông, Phó Chủ tịch thành phố Cố Minh Đan.
An Tại Đào nhìn lướt qua, thấy không ngờ cha vợ mình còn xếp ở vị trí thứ hai từ dưới lên trong sáu Phó Chủ tịch thành phố, trong lòng cười khổ không khỏi âm thầm lắc đầu. Hạ Thiên Nông hiện giờ, khoảng cách vị trí trung tâm quyền lực thật sự là quá xa.
Phó Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, Phó Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, Kiểm sát trưởng Viện kiểm sát, Viện trưởng Tòa án, cuối cùng là bốn trợ lý Phó Chủ tịch thành phố. Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Công an Hoàng Thao, trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Tài chính Trương Quang Bình, trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng bảo vệ môi trường Chu Luyện Tập, trợ lý Chủ tịch thành phố, Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Lý Mạnh Châu.
Phùng Hi Khôn thấy Tống Lượng ngồi bên cạnh Chủ nhiệm Ban Quản lý Khu kinh tế mới Lý Mạnh Châu, mà An Tại Đào không ngờ cũng cầm bản ghi chép hội nghị ngồi ở vị trí cuối, mày dựng lên.
Lưu Khắc sắp phải lui về tuyến hai thấy tình hình như vậy, trong lòng cũng giật thót một cái. Mà đám người Tôn Liên Hương, mỗi người đều trầm tư, biết lần hội nghị này chắc chắn là hội nghị tổ chức lại quyền lực, hội nghị lần này kết thúc, quyền lực quan trường Tân Hải sẽ bắt đầu một vòng gột rửa mới.
Đỗ Canh muốn làm cái gì? Tôn Liên Lương ánh mắt sáng ngời, khóe mắt quét qua Lưu Khắc đang nói giỡn với Đỗ Canh, lại thấy Mông Hổ sắc mặt lạnh lùng, ngồi đó không nói được một lời, trong lòng không biết thế nào, đột nhiên máy động cảm thấy không khí hôm nay hơi khác thường.
An Tại Đào ngồi đó, một số ủy viên thường vụ hoặc không phải ủy viên thường vụ thậm chí Hoàng Thao vài trợ lý Chủ tịch thành phố này, ánh mắt hoặc tán dương hoặc kinh ngạc hoặc khinh thường ngẫu nhiên dừng lại trên người hắn, nhưng thần sắc hắn lại bình tĩnh, bình thãn chịu đựng. An Tại Đào dự hội nghị ghi chép tóm tắt hội nghị, vốn là không phù hợp trình tự, nhưng Đỗ Canh lại làm như vậy, kỳ thật trong lòng các lãnh đạo Tân Hải cũng rõ ràng vài phần, đây là Đỗ Canh thị uy với người của phái Mông Hổ.
Phùng Hi Khôn, Lý Hoán Văn mấy người này tự nhiên cảm thấy phấn chấn trong lòng. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Đỗ Canh đã thổi kèn thu hồi quyền lực với Mông Hổ, quyền lực rung động nhìn không thấy sờ không được nhưng có thể cảm giác được, trận chiến lập tức sẽ triển khai.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Bình là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, dáng người không cao nhưng lại có vài phần tư sắc. Cô nhìn An Tại Đào nhíu mày, trầm giọng nói với Đỗ Canh:
- Bí thư Đỗ, Thư ký An dự hội nghị này không phù hợp với trình tự...
Đỗ Canh sắc mặt không thay đổi, khẽ mỉm cười:
- Chuyện đặc biệt xử lý đặc biệt, Tiểu An đến chỉ lâm thời ghi chép hội nghị. Trình tự là chết, người là sống, đây cũng không phải nguyên tắc tổ chức gì, cứng nhắc như vậy làm gì? Hơn nữa, hội nghị hôm nay cần nghiên cứu rất nhiều chuyện, xong rồi, tôi sẽ để Tiểu An sửa sang lại một phần báo cáo hội nghị, báo cho Tỉnh ủy.
Lý Bình ồ một tiếng, âm thầm liếc Mông Hổ một cái, thấy mặt Mông Hổ không chút thay đổi, đành phải nuốt câu tiếp theo.
Khói thuốc lượn lờ trong phòng hội nghị, có mấy lãnh đạo đều châm lửa hút thuốc, Đỗ Canh không hút thuốc lá, nhìn khỏi thuốc trong phòng hội nghị, âm thầm căm tức trong lòng. Bình thường mà nói, tình cảnh nếu, nếu nhân vật số một không hút thuốc mà nói, cấp dưới khác vốn nên tự giác mà nhịn không hút, ít nhất sẽ không hút trong phòng hội nghị. Nhưng hiện giờ Đỗ Canh căn bản không có tạo được quyền uy nhân vật số một nên có, cho nên mấy người này đều châm thuốc theo thói quen.
Trái lại cũng không phải cố ý, chỉ có điều trong lòng không có dây cung kia, thói quen tự nhiên thôi. Đây là một loại tâm tính rất tinh tế, nếu Đỗ Canh nắm giữ quyền lực toàn diện, đó sẽ là một tình hình khác.
An Tại Đào biết rõ trong lòng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn khuôn mặt mấy người đang hút thuốc, hắn đột nhiên phát hiện Hoàng Thao lại không hút. Hoàng Thao này là một người nghiện thuốc, có thể nhìn không hút, điều này đủ nói gã đã hoàn toàn nghiêng về phía Đỗ Canh.
Đây là một người thông minh. An Tại Đào cười thầm trong lòng.
Đỗ Canh liếc nhìn An Tại Đào một cái. An Tại Đào khẽ mỉm cười, đứng dậy, đi một bên kéo quạt thoát khí của phòng họp, mà đồng thời, hắn mang cái chén của Đỗ Canh tới, chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Canh, đặt lên trước bàn ông ta dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Đỗ Canh ho khan một tiếng, nhẹ nhàng lấy tay vỗ bàn, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, hiện giờ chúng ta họp. Hội nghị hôm nay có ba đề tài thảo luận lớn... Các đồng chí, vụ án Trương Kế Cương không chỉ liên quan đến ích lợi bản thân của hơn một ngàn công nhân dệt len số 2 Tân Hải, còn liên quan tới hình tượng Tân Hải chúng ta, hiện giờ, mời đồng chí Trương Thao nói về tiến triển của vụ án.
Trương Thao hắng giọng, kỳ thật vụ án này cũng không có khó khăn gì quá lớn. Chứng cớ có sẵn, nhân chứng vật chứng đều đủ, nhưng nữa lãnh đạo cao tầng một lòng muốn làm, Trương Kế Cương làm sao có thể trốn thoát? Trương Thao nói đơn giản tình hình điều tra vụ án một lần, lại để Cục trưởng Công an Hoàng Thao bổ sung vài câu.
…
…
An Tại Đào đang muốn tan tầm, đêm nay đã hẹn mời Tôn Cam ăn cơm ở khách sạn Hải Thiên, hắn đã sớm gọi điện cho Lộ Binh, để anh ta an bài một bàn cơm thuận tiện cũng tiếp khách với hắn. Biết rõ mời chính là thư ký của Bí thư Lưu Khắc, lại là một Cục trưởng Cục Dân chính trong tay nắm thực quyền, hơn nữa Tôn Cam còn trẻ, tiền đồ tương lai vô lượng, Lộ Binh tự nhiên rất vui vẻ cùng ngồi.
Đột nhiên Cao Lâm Lâm thần sắc ai oán lưng đeo túi nhỏ màu đỏ chạy tới, nhìn thần sắc dường như là vừa mới khóc xong. Cô chạy vài bước đã tới, ôm lấy cánh tay An Tại Đào, nức nở nói:
- Thư ký An, Bí thư Đỗ có ở đây hay không?
An Tại Đào nhíu mày, lui ra sau một bước:
- Trưởng phòng Cao, có chuyện gì vậy? Bí thư Đỗ sắp tan tầm…
Đôi mắt Cao Lâm Lâm đỏ lên, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Đúng lúc này, Đỗ Canh đột nhiên mở cửa phòng ra đứng ở cửa kinh ngạc nói:
- Tiểu Cao? Làm sao vậy? Có chuyện gì tiến vào nói…
Cao Lâm Lâm vừa thấy Đỗ Canh, giống như đứa bé bị ủy khuất tháy cha mẹ, nước mặt lập tức liền chảy xuống, cô cúi đầu vâng một tiếng, bước vào văn phòng Đỗ Canh, Đỗ Canh đứng ở cửa khoát tay áo:
- Tiểu An, tan tầm, cậu có việc đi trước, không cần quan tâm tới tôi.
An Tại Đào cười thầm trong lòng, nhưng lập tức đáp ứng. Hắn mặc quần áo khóa kỹ cửa, vội vàng ra khỏi khu viện cơ quan Thành ủy, nhưng tránh sau một gốc ngô đồng nước Pháp, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Cao Lâm Lâm ngồi trên sô pha văn phòng Đỗ Canh, một bên nước mũi một bên nước mắt mà kể lại ủy khuất của cô. Hóa ra, Trưởng phòng Tuyên truyền Ban Tuyên giáo xí nghiệp của cô là Lão Cao trao quyền cấp dưới đến một khu nhỏ làm Phó Trưởng ban Tuyên giáo, cô vốn định mượn cơ hội điều chỉnh cán bộ cấp phòng lần này, xóa chữ Phó trong chức danh Phó Trưởng phòng của mình đi, tuy rằng thời gian cô điều vào Ban Tuyên giáo ngắn, nhưng kinh nghiệm lí lịch của cô không thấp.
Lý Hoán Văn Ban Tuyên giáo tự nhiên biết cô là người Đỗ Canh chiếu cố an bài vào, lại là con gái Bí thư Thành ủy lúc trước, liền ký tên. Bổ nhiệm một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, kỳ thật chẳng qua là đến Ban tổ chức cán bộ phòng liên quan làm việc một vòng sau đó có thể phúc đáp xuống, nhưng ai ngờ, lại bị Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Bình chặn lại.
Lý Hoán Văn rất uyển chuyển nói lại tình hình chuyện này với Cao Lâm Lâm, lại ám chỉ cô đi tìm Lý Bình. Theo lý thuyết, Lý Bình cũng có cán bộ khi Cao Dương còn tại chức một tay đề bạt lên, nghe nói còn có quan hệ mờ ám không rõ ràng nào đó với Cao Dương, đề bạt con gái Cao Dương, còn không phải chuyện một câu.
Cao Lâm Lâm cũng nghĩ vậy, cho nên cô ta đi văn phòng Lý Bình. Nhưng khiến Cao Lâm Lâm bất ngờ chính là Lý Bình một chút tình cảm cũng không, luôn miệng nói thời gian cô nhậm chức quá ngắn, không phù hợp trình tự tổ chức vân vân.
Cao Lâm Lâm nhớ tới bộ dáng nhu thuận giống như cừu non của người phụ nữ này trước mặt ông cụ nhà mình lúc trước, liền tức giận nhất thời kích động cao giọng oán giận hai câu, kết quả Lý Bình thẹn quá hóa giận đuổi cô ra ngoài.
Cao Lâm Lâm khóc rời khỏi văn phòng Lý Bình càng nghĩ trong lòng càng ủy khuất, cũng không biết thế nào, liền nhớ Bí thư Thành ủy cực kỳ chiếu cố mình, vì thế liền kích động mà chạy đến.
Cao Lâm Lâm mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong mặc một chiếc áo len màu đen, cổ quàng một chiếc khăn lụa nhỏ màu đỏ. Cô ủy khuất mà nức nở, sắc mặt quyến rũ hơi tái nhợt, trên trán buông xuống vài sợi tóc bay rối.
Đỗ Canh nhẹ nhàng rót một chén nước, đưa qua, thuận thế an vị bên cạnh cô.
Do dự một chút, ông ta vẫn nâng tay vỗ vỗ bả vai cô:
- Tiểu Cao à, muốn khóc thì khóc lớn tiếng ra, có gì ủy khuất nói với tôi… Cô cũng đừng quá để trong lòng, nếu Ban Tuyên giáo làm không được thư thái, ta lại đổi địa phương…
…
…
Cao Lâm Lâm kéo tay Đỗ Canh cúi đầu mà nghẹn ngào, một bàn tay khác của Đỗ Canh không biết khi nào đã xoa xoa sau lưng cô, hơn phân nửa thân hình cô đã dán vào lòng Đỗ Canh.
Trên người Cao Lâm Lâm truyền ra một mùi thơm vào mũi Đỗ Canh, người dưới của ông ta chậm rãi bốc lên một ngọn lửa. Ông có chút kìm nén không được dục vọng muốn đẩy ngã Cao Lâm Lâm, nhưng liếc mắt thấy khuôn mặt kiều mỵ nước mắt như mưa kia tâm thần liền rung động cả người không có khí lực.
Ông cắn chặt răng, đột nhiên một tay ôm Cao Lâm Lâm vào lòng, ông chặt lại. Đầu tiên Cao Lâm Lâm cả kinh, nhẹ nhàng từ chối một chút, liền im lặng tùy ý ông ta ôm, mà một bàn tay của ông đã từ bên hông của cô, thăm dò xâm nhập qua quần áo tiến vào vùng lưng non mỡn của cô.
Cao Lâm Lâm ưm một tiếng:
- Bí thư Đỗ.
- Tiểu Cao, tôi thích cô… Tôi nhất định sẽ…
Đỗ Canh dán qua người Cao Lâm Lâm, cúi người hôn xuống, hai tay cuồng nhiên mà vuốt ve lên xuống trên thân thể mềm mại tuyệt vời của cô, không bao lâu, liền khiến Cao Lâm Lâm động tình.
An Tại Đào hít mấy hơi thuốc bên ngoài, ước chùng hơn 40 phút, lúc màn đêm sắp buông xuống, mới phát hiện Cao Lâm Lâm nhẹ nhàng đi ra cửa khu viện cơ quan Thành ủy. Tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng một chút ửng hồng sau hoan hảo trên mặt cô vẫn mơ hồ rơi vào mắt An Tại Đào.
An Tại Đào bĩu môi, dập tắt tàn thuốc trong tay, đi về phía trái ngược. Gọi một chiếc xe ở chỗ cách khu viện cơ quan Thành ủy vài trăm mét, lúc hắn ngồi trên taxi trên đường đi qua khu viện, xe chuyên dụng của Đỗ Canh mới chạy ra như bay.
Cũng không phải hắn có ham mê rình người ta hoan hảo, hắn chỉ muốn chứng thực một chút phán đoán của mình. Đỗ Canh quả nhiên đã xảy ra một vài thứ gì đó với Cao Lâm Lâm, An Tại Đào càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nếu để Bí thư Cao Dương biết chuyện con gái mình bị người kế nhiệm mình đẩy ngã, có thể bị tức hộc máu hay không.
Trên đường chạy tới khách sạn Hải Thiên, hắn liên tục nhận được hai cuộc gọi của Lộ Binh và Tôn Cam.