Quan Thanh

Chương 132 : Mở tiệc chiêu đãi Tôn Cam(1+2)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Tôn Cam nói:



- Người anh em, có phải hối hận mời anh ăn cơm không? Thế nào vậy, anh đã tới rồi, đợi thật lâu cũng không thấy cậu tới, ý gì thế.



Tôn Cam đương nhiên là đang nói giỡn, gã biết An Tại Đào không đến mức quên gã, chắc chắn là có việc khác chậm trễ. Tôn Cam cũng làm thư ký cho người, làm sao có thể không biết tính đặc thù của công việc thư ký, huống chi ông chủ An Tại Đào phục vụ còn là Đỗ Canh nhân vật số một thành phố Tân Hải.



An Tại Đào bật cười ha ha:



- Anh Tôn à, tôi sắp tới rồi, nửa đường kẹt xe, sắp, sắp tới rồi.



An Tại Đào ngồi chiếc xe taxi Charade màu vàng rời khỏi nội thành Tân Hải, đi tới ven biển. Trên đường, hắn lại nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Tuyết, vài ngày không gặp hắn, trong lòng Hạ Hiểu Tuyết đương nhiên là thương nhớ.



- Hiểu Tuyết.



- Ông xã, anh tan tầm chưa? Tan tầm, tới nhà em ăn cơm đi, mẹ em luộc già đó.



- Tối nay anh có cuộc hẹn, phải ăn cơm cùng Thư ký của Bí thư Lưu Khắc là Tôn Cam...



Đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng than thở mất hứng của Hạ Hiểu Tuyết:



- Hiện giờ còn chưa làm quan đâu, đã bắt đầu xã giao khắp nơi ---- này, anh uống ít rượu thôi, em thấy anh gần đầu không đúng lắm, trước kia anh không uống rượu, hiện giờ tại sao học được biến thành tửu quỷ, lúc nào gọi điện anh cũng say khướt.



An Tại Đào cười ha ha. Trước kia hắn quả thật là rất ít uống rượu, nhất là rượu trắng. Nhưng gần đây, dường như tửu lượng của hắn đang phát triển, xã giao cũng dần tăng thêm. Kỳ thật cũng là chuyện không có cách nào, nghênh đón quan trường tới ắt không thể thiếu một kiến thức cơ bản, trừ phi anh không muốn lăn lộn ở trong quan trường, nếu không anh không thể cự tuyệt xã giao.



Tuy rằng xã giao là dối trá, không có vài phần chân tình, nhưng phần lớn quan hệ kết giao trong quan trường được mở rộng nhanh chóng bởi loại xã giao dối trá này.



- Hiểu Tuyết, dù sao cũng không có người ngoài, nếu em buồn, đi tới cùng bọn anh. Cùng nhau ngồi, tính là hai chúng ta cùng làm chủ.



An Tại Đào suy nghĩ một chút nói:



- Anh cảm giác Tôn Cam người này cũng không tệ lắm.



Hạ Hiểu Tuyết lập tức đáp ứng, gần như không có bất luận do dự gì. Mà An Tại Đào vốn nghĩ rằng cô không thích loại xã giao này, thấy cô đáp ứng nhanh như vậy, trái lại hơi bất ngờ.



Kỳ thật, hắn lại không biết, so sánh với hắn, gần đâu Hạ Hiểu Tuyết buồn bực phát sợ. Bởi vì cô là con gái Hạ Thiên Nông, cho nên cô ở văn phòng công tác Ủy ban Kinh tế Thương mại gần như không có chuyện gì làm, đương nhiên, có công việc người ta cũng sẽ không an bài cô, Ủy ban Kinh tế Thương mại tương đương là "nuôi dưỡng" cô. Đây vốn là một loại "trân trọng", người khác ước gì được thanh nhàn như vậy, nhưng cô ngày càng chán ghét cuộc sống nhàm chán mỗi ngày ngồi văn phòng đọc báo uống trà, mỗi ngày... như nhau, cực kỳ nhàm chán.



Có vài lần, cô đã nghĩ từ chức, một lần nữa tiến vào tòa soạn làm nghề chính ban đầu của mình. Nhưng tuy rằng cô học tin tức, nhưng mà có hứng thú tự nhiên đối với kinh tế, nếu không cô cũng sẽ không chủ động yêu cầu tiến vào Ủy ban Kinh tế Thương mại. An Tại Đào cũng luôn cho rằng cô không nên học tin tức, hẳn là học thương mại, ngày đó khi Hạ Hiểu Tuyết bồi hắn tiến hành điều tra đưa tin cầu vượt, lúc ấy hắn còn cười gọi cô rất có mắt buôn bán, nếu đổi văn theo thương có lẽ thật đúng là trở thành một nữ cường nhân giới kinh doanh đương thời.



Lúc trước Hạ Hiểu Tuyết học tin tức cũng là tâm huyết dâng trào nhất thời, lúc học năm hai cô vốn muốn chuyển tới khoa học tự nhiên, nhưng lại luyến tiếc tách ra khỏi An Tại Đào, liền vẫn miễn cưỡng học đến tốt nghiệp. So sánh với sở thích đọc triết học và tác phẩm văn học của An Tại Đào, cô càng thích sách tham khảo phương diện quản lý kinh tế và kinh tế mậu dịch, những lúc ở trong thưu viện với An Tại Đào, cô lại đọc rất ngon lành. Nếu không phải có An Tại Đào tồn tại, chắc chắn cô muốn xuất ngoại học nghiên cứu sửa đổi kinh tế.



Tài xế taxi vừa nói chuyện phiếm với An Tại Đào, vừa thuận tay mở radio trên xe, nghe radio. Xe chạy như bay, đường cái bên ngoài dần dần quạnh quẽ, trong lỗ tai truyền đến tiếng thông báo tin tức của đài phát thanh Tân Hải.



- Tin tức của đào, ngày 22 tháng 1, do điện tín và trung tâm tin tức Ủy ban Kinh tế Thương mại Quốc gia dẫn đầu, liên hợp hơn bốn mươi chủ quản tin tức các bộ và ủy ban trung ương ở thủ đô cùng tổ chức đại hội khởi động công trình web chính phủ, đề xuất công trình web chính phủ, trang chủ của công trình web chính phủ thử vận hành.
An Tại Đào cười cười:



- Chuyện xuất ngoại đến trường nghiên cứu, em cần trưng cầu ý kiến của cha em một chút... Ừ, và hỏi chị Cúc một chút, cô ấy trở về từ nước ngoài, hẳn quen thuộc điều này, xem cô ấy có thể giới thiệu cho em hay không...



An Tại Đào nói tới đây, Hạ Hiểu Tuyết xoay người ngồi dậy, nằm lấy di động trên đầu giường nhấn số Mạnh Cúc, An Tại Đào không kìm nổi cười:



- Hiện giờ đã sắp 12h đêm, chị Cúc đã sớm ngủ, hay là ngày mai nói tiếp.



- Không, hiện giờ em sẽ gọi.



Hạ Hiểu Tuyết làm nũng mà xoay người, bộ ngực non mềm đẫy đà lay động, một mảnh trắng bóng lập tức khiến An Tại Đào nhìn xem rung động tâm thần, vội vàng phủ thêm chăn cho cô:



- Cận thận lạnh, em nằm trong chăn gọi.



Lúc Hạ Hiểu Tuyết gọi qua, Mạnh Cúc đang nằm trên giường đọc sách, cô sống ở nhà một mình, cực kỳ nhàm chán, buổi tối gối đầu một mình khó ngủ, chỉ có thể dựa vào đọc sách nhiều cho hết thời gian. Nếu đã quyết định ở lại trong nước, cô tự nhiên lại khôi phục thân phận giáo viên đại học Yến Sơn.



Tiếng chuông điện thoại chói tai chợt vang lên, Mạnh Cúc hơi bực bội mà phi xuống giường, đi đến trước điện thoại thấy một số di động xa lạ, không khỏi tiếp lên mất kiên nhẫn nói:



- Ai vậy, đã mấy giờ rồi, khuya khoắt gọi điện cái gì!



Hạ Hiểu Tuyết cố nén từng đợt khoái cảm động tình do bàn tay An Tại Đào vuốt ve trên dưới gây ra cho cô, cười hì hì:



- Chị Cúc, là em, Hiểu Tuyết!



Giọng Mạnh Cúc lập tức dịu xuống, kinh ngạc nói:



- Hiểu Tuyết à, sao em lại gọi điện tới cho chị vào lúc này, có phải có việc gì gấp hay không?



- Không, chị Cúc, em muốn xuất ngoại đến trường nghiên cứu, chị xem...



Hạ Hiểu Tuyết nói chút chính sự trong điện thoại với Mạnh Cúc, lại nói tào lao chuyện nhà một hồi, thấy từ đầu đến cuối Mạnh Cúc đều không hỏi tới An Tại Đào, miệng cô lộ ra một nụ cười giảo hoạt, đột nhiên hạ giọng nói:



- Chị Cúc, hiện giờ đường làm quan của Tiểu Đào rộng mở, chị có muốn nói với anh ấy hai câu không?



Nhưng lời này vừa mới nói xong, mặt Hạ Hiểu Tuyết liền đỏ bừng lên, có chút hối hận không kịp.



Mạnh Cúc run lên trong lòng, đã trễ thế này hai người ở cùng một chỗ... Cô miễn cưỡng cười, lấy lại bình tĩnh, ôn tồn nói:



- Không nói, quá muộn, Hiểu Tuyết, tạm thời em không nên nóng vội, ngày mai chị sẽ liên hệ với giáo sư của chị ở nước ngoài một chút, tranh thủ tìm trường học tốt một chút giúp em... Ừ, thủ tục để chỉ xử lý giúp em...