Quan Thanh
Chương 150 : Tân quan nhậm chức (1+2)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
An Tại Đào và Lưu Ngạn cùng đi xuống lầu, rồi rời khỏi văn phòng cơ quan tỉnh ủy, lần trở về tỉnh ủy, hai người không lái xe đi vào, mà để xe dừng ở cửa một siêu thị đối diện tỉnh ủy.
Không lái xe vào tỉnh ủy là ý của Lưu Ngạn. Lưu Ngạn cho rằng bây giờ là thời khắc quan trọng của An Tại Đào, vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn. Nếu ở địa phương thì không vấn đề gì, nhưng trong khu cơ quan tỉnh ủy đầy những sự nhòm ngó này, nếu một cán bộ hậu bị trẻ mà lái xe tới để nói chuyện, có thể mọi người sẽ không chú ý gì, nhưng có một bộ phận người ghen ăn tức ở, khi đã truyền những đồn đại này nọ đi, đối với tiền đồ của anh không tốt cho lắm.
Lưu Ngạn sinh ra trong một gia đình quan chức quyền quý, đối với những việc đấu đá lẫn nhau trong quan trường cô thấy thường xuyên, việc này cũng xuất phát từ tính thận trọng khảo sát. Trong lòng An Tại Đào ầm thầm gật đầu, nhưng vẫn nghe theo lời cô, để xe dừng ở bên ngoài.
Hai người rời khỏi khu vực tỉnh ủy, chậm rãi qua đường, đi tới siêu thị phía đối diện. Phía sau, một chiếc Audi màu đen lao tới, Trần Cận Nam ngồi trên xe, thấy hai người đang cười dí dỏm với nhau, trong lòng không biết nên nghĩ như thế nào.
Lưu Ngạn thích An Tại Đào, đây cũng là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa. Không thì, với tính cách và sự kiêu ngạo bởi gia thế rất danh giá của mình, làm sao mà ngoan ngoãn dịu dàng bước đằng sau anh như vậy.
Khuôn mặt của Trần Cận Nam bỗng đỏ bừng lên, vừa lúc nãy, Phó ban họ Lý vô tình hỏi những câu nhạy cảm, ông mới thự sự cảm thấy, An Tại Đào oán hận vì mình đã vứt bỏ họ khiến hai mẹ con nó bị tổn thương vô cùng lớn.
- Cha tôi đã chết rồi, khi tôi chưa sinh ra ông ấy đã chết rồi…
Những câu cứng rằng lạnh lùng của An Tại Đào, một lần nữa lại vọng lại bên tai Trần Cận Nam, ông vô cùng xấu hổ và tức giận đau đớn.
Haiz! Trần Cận Nam thở dài trong vô thức, khiến tài xế của ông giật mình, vị bộ trưởng uy nghiêm lạnh lùng này hôm nay có tâm sự gì thì phải.
Chiếc xe Audi của Trần Cận Nam chạy qua, Trần Cận Nam mở cửa kính hít một hơi sâu, rồi quay đầu lại, thấy Lưu Ngạn lên xe của mình, An Tại Đào cũng lên chiếc xe màu trắng của mình, hai chiếc xe cùng rời khỏi khu đỗ xe của siêu thị, chậm rãi đi vào đường lớn.
Trần Cận Nam kinh ngạc nhíu mày lại, bụng nghĩ, làm sao mà nó có xe vậy? trong lòng lại than thở, đứa con trai này ngày càng thần bí… chỉ trong có một năm, nó như một ngôi sao bỗng vụt sáng trong màn đêm vậy, ngày càng rực rỡ bắt mắt, cũng khiến mình ngày càng không hiểu nó.
Chu dù có lãnh cao cấp coi trọng nó… những thứ hiện nay nó có, vốn đã định sẵn rồi, bước tiến của anh dường như không có ai ngăn cản nổi, cho dù là vị bọ trưởng quyền cao chức trọng của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
…
…
Trần Cận Nam về tới nhà, thực ra đây vẫn là thời gian làm việc, có điều tâm trạng hôm nay của ông rất khó chịu, cho nên muốn về nhà nghỉ ngơi một hôm. Đang muốn trở về phòng ngủ một lát, Âu Dương Đan thò đầu từ trong nhà bếp ra, rồi than thở. Từ khi An Tại Đào đến làm rõ sự việc đến nay, Âu Dương Đan và Trần Cận Nam như sống trong cảnh chiến tranh lạnh vậy.
Chỉ cần nghĩ tới nó, lại bắt đầu than thở oán giận, không ngoài để tài của hai mẹ con An Tại Đào. Thậm chí bà còn nghi ngờ Trần Cận Nam đã bỏ tiền mua nhà cho mẹ con nhà họ An.
Âu Dương Đan nói những câu được câu không ở ngoài phòng khách, Trần Cận Nam nằm trong phòng ngủ trần trọc, cũng không nằm yên được, ông đứng dậy mở mạnh cửa ra, tức giận nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, tôi đã chịu đựng đủ rồi!
- Ta là đồ khốn khiếp, là cầm thú, thế đã được chưa?
Tiếng của Trần Cận Nam rất to:
- Đã bao nhiêu năm rồi, tôi có lỗi với hai mẹ con họ, nhưng đối với các người, ta tự thấy không hổ thẹn với lương tâm.
- Đây là tôi tự tạo nghiệp... đừng chửi nữa, gì thì gì nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nó đã khổ sở bao nhiêu năm nay, bây giờ dựa vào sự nổ lực của bản thân mà tạo dựng được chút khởi sắc, cô còn muốn thế nào nữa? Muốn nó trở về nguyên hình, rồi hung hăng mà giẫm đạt chăng, hoặc muốn nó phải ra đường xin ăn, thì trong lòng cô với vui.
Trương Tịnh Tịnh kinh ngạc, không kìm nổi á lên mọt tiếng. Đang yên ổn như này, bí thư Tôn lại đề bạt mình nhỉ? quá đột nhiên, ông ấy nói với mình như vậy là có ý gì chứ? Hay là ám chỉ mình phải tặng gì cho ông ấy chăng? Hay là?
- Được rồi, tôi còn có việc, cháu làm việc đi, tôi đến phòng khác xem xét chút.
Nói xong, Tôn Cốc ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra, còn lại Trương Tịnh Tịnh sững sờ đứng đó.
Dường như có gì khó hiểu, trong lòng Trương Tịnh Tịnh nghĩ, hai chiếc lông mày lá liễu nhíu lại.
Liễu Nam báo cáo với vị phó phòng tổ chức cán bộ thị ủy Phòng Sơn họ Cố, An Tại Đào và Lưu Ngạn ngồi trên sô pha trong văn phòng, nghe ông ấy gọi điện thoại, cũng ngầm đoán ra tại sao trong tòa lầu của cơ quan thị ủy Phòng Sơn lại vắng vẻ như vậy. Hóa ra, em gái của bí thư thị ủy Lý Vân Thu kết hôn, rất nhiều cán bộ đã tới giúp đỡ rồi. Những cán bộ cốt cán của thị ủy tất nhiên cũng đến dự rồi. Hơn nữa hôm nay lại là thứ sáu, vốn sẽ có rất nhiều người qua lại, ai nấy đều đi dự rồi nên chỉ để lại ít người ở lại trực ban.
Tiệc rượi buổi trưa, đã hơ hai giờ rồi, trên bàn tiệc vẫn chén đầy chén vơi. Phó phòng tổ chức cán bộ thị ủy Cố Đắc Lạc nhận được điện thoại của Liễu Nam, nhíu mày lại rồi cúp điện thoại, rồi nói với trưởng phòng tổ chức cán bộ thị ủy Đan Tân Dân nói nhỏ vài câu.
Đan Tân Dân kinh ngạc rồi buông cốc rượu trên tay xuống:
- Hôm nay đã đến rồi sao?
Lý Vân Thu liếc nhìn Đan Tân Dân, Đan Tân Dân liền đứng dậy cười nói:
- Bí thư Lý, Ban tổ chức cán bộ Trung ương cử đến hai vị cán bộ hậu bị đến báo danh rồi. Anh xem…
Lý Vân Thu ồ lên một tiếng:
- Đến rồi sao? Sao nhanh vậy, Tôi thấy như này đi, Ban tổ chức cán bộ Trung ương điều đến hai vị cán bộ tới, Lão Cố, chú rời bàn tiệc trước đi, chú đến tiếp họ một chút, làm thủ tục cho bọn họ.
Cố Đắc Lạc vội đồng ý, đứng dậy mặc áo jaket vào, nhưng vẫn chưa đi ra cửa phòng tiệc, lại nghe thấy tiếng Lý Vân Thu cười nói:
- Lão Cố à, tôi thấy chú sắp xếp đi, tối nay đặt một bàn tiệc, để hai vị cán bộ trẻ tuổi này tẩy trần … Gì thì gì cũng là Ban tổ chức cán bộ Trung ương trực tiếp phái tới, chúng ta cũng phải nể mặt những vị cán bộ Ban tổ chức cán bộ Trung ương và Tỉnh chứ.
Cố Đắc Lạc vội đồng ý, lão biết Lý Vân Thu còn điều muốn nói, vì thế liền quay người lại, lẵng lặng nhìn người con gái thướt tha ủy mị kia, đừng thấy khuôn mặt cô tươi cười như vậy, nhưng cũng là một người không phải vừa, chẳng ai ở thành thố Phòng Sơn này không sợ ả cả.
- Ừ, Lão Cố anh đi đi, đừng để người ta phải chờ lâu quá, không các công tử tiểu thư kia lại nói chúng ta đón tiếp không ra gì...
Thấy sắc mặt Cố Đắc Lạc cung kính, Lý Vân Thu rất hài lòng gật gật đầu.
Lúc Đỗ Canh là phó bí thư Phòng Sơn, phó thị trưởng thường trực, thì Lý Vân Thu là thị trưởng. Sau khi Đõ Canh đi, người phụ nữ này lên thay ông. Đây cũng là một trong những người có máu mặt ở tỉnh Đông Sơn, cũng là cán bộ được điều động từ trên tỉnh xuống làm thị trưởng Phòng Sơn.
Lúc đầu, không ai coi cô ấy ra gì, nhưng người phụ nữ này cũng không phải đơn giản, làm thị trưởng được ba năm, những đảng phái nắm quyền ở Phòng Sơn đều nằm dưới chướng của ả, sau này khống chế luôn bí thư thị ủy. Tuy nhiên điều này cũng có được sự hậu thuẫn của lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy cũng đủ biết thủ đoạn của người đàn bà này rồi, sau khi nhậm chức bí thư thị ủy, ả chỉ tốn nửa năm, đã nắm giữ được tất cả những quyền lực cao nhất của Phòng Sơn.
Nếu có người nói ả là nữ hoàng của Phòng Sơn, cũng không ai phủ nhận. Quyền lực của ả rất lớn mạnh, còn hơn hẳn những đám đàn ông, tuyệt đối nói một không hai, chuyên quyền độc đoán.