Quan Thanh
Chương 151 : Tân quan nhậm chức (3 + 4 )
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Lúc Cố Đắc Lạc trở về cơ quan thị ủy, Lưu Ngạn có chút khó chịu, thấy An Tại Đào vẫn ung dung hút thuốc chờ đợi, cô đành nghiên răng, tiếp tục ngồi xuống sô pha bỏ điện thoại ra chơi. Nhưng điện thoại thời đó, công năng rất đơn giản, cho dù Lưu Ngạn dùng loại điện thoại đắt tiền, cũng không có nhiều công năng gì.
Cố Đắc Lạc bước chầm chậm vào trong phòng, Liễu Nam vội đứng dậy tiếp đón, rồi nói thầm vào tai Cố Đắc Lạc vài câu, Cố Đắc Lạc đi tới chỗ An Tại Đào và Lưu Ngạn. An Tại Đào và Lưu Ngạn chậm rãi đứng dậy, biết đây là phó ban tổ chức cán bộ thị ủy Phòng Sơn Cố Đắc Lạc, người ta là chức chính còn mình và Lưu Ngạn chỉ là chân phụ, hơn nữa lại ở cơ quan cấp dưới, đối diện với thượng cấp, ít nhất cũng phải có lễ nghi tối thiểu.
Sống trong quan trường, nếu những quy tắc tối thiếu này còn không có, chỉ có nước cuốn gói về quê, cho dù Lưu Ngạn là người có hậu thuẫn đằng sau rất lớn, nhưng khi gặp cấp trên vẫn không thể thể thất lễ được, nếu không sẽ bị cô lập trên quan trường này.
An Tại Đào liền tiến lên, đưa tay ra, nói:
- Chào đồng chí Phó ban Cố.
Cố Đắc Lạc ha ha cười, nói:
- Hai vị, chúng tôi đợi các vị vài ngày rồi… đồng chí chính là An Tại Đào phải không, còn vị này ắt là đồng chí Lưu Ngạn, quả nhiên là đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, những đồng chí trong tỉnh quả không nói đùa.
Lưu Ngạn khẽ mỉm cười, sắc thái rất điềm nhiên.
Điều này chính là bản tính của cô ấy rồi, chỉ khi đối diện với An Tại Đào ra, cho dù đối diện với những quan cấp cao như Trần Cận Nam, cô vẫn giữ được sự thản nhiên khí chất. Nhưng, dưới ánh mắt của Cố Đắc Lạc, đây chính là phong thái của con cháu quyền quý. Trong lòng lão thầm cười, quả nhiên là một đại tiểu thư đến từ thủ đô có khác.
…
…
Thủ tục nói phức tập thì cũng phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản, quan trọng là bộ phận tổ chức xử lý thế nào thôi, Cố Đắc Lạc và An Tại Đào đứng hàn huyên ở trước cửa, lúc này Liễu Nam đã làm xong xuôi hết thủ tục rồi, sau đó, Liễu Nam lại bố trí hai phòng ở khách sạn Phòng Sơn cho hai người.
…
…
Nghe nói tối nay bí thư Lý và ban tổ chức cán bộ thị ủy sẽ mở yến tiệc để chiêu đãi hai người, An Tại Đào vội nói vài câu khách khí, nhưng cũng không từ trối. Anh biết đây là quy tắc chốn quan trường, hơn nữa giờ đây anh cũng là một quan viên ở Phòng Sơn rồi, đối với sự an bài của người đứng đầu Phòng Sơn, làm sao mà từ trối được chứ, Lưu Ngạn thì không thích thú gì kiểu xã giao này, nhưng bản thân đã lao vào quan trường, không muốn xã giao cũng không được.
Buổi thiết đãi buổi tối được tổ chức tại lầu hai khu ẩm thực của khách sạn Phòng Sơn. Khách sạn Phòng Sơn là khách sạn lớn nhất của Phòng Sơn với các loại hình ăn uống giải trí có đủ cả, cũng là nơi thị ủy tiếp đón những đơn vị cấp dưới. Vốn quy mô của khách sạn Phòng Sơn cũng không to tát gì, chỉ có điều sau khi Lý Vân Thu lên nắm quyền, đầu từ hàng triệu tệ để mở rộng quy mô, không chỉ nâng cấp khu ẩm thực, còn thiết kế bể bơi, quán café, phòng mát sa vân vân.
Nói cách khác, khách sạn Phòng Sơn là nơi tiếp đãi đối ngoại của cơ quan đảng và chính quyề của thị ủy Phòng Sơn.
Bố trí bữa chiêu đãi này là Cố Đắc Lạc và vài vị chủ nhiệm văn phòng của ban tổ chức cán bộ, giống như cán bộ ở những phòng nghiên cứu, phòng tổng hợp vậy. Thấy An Tại Đào và mấy quan viên xa lạ tiếp nhau, Lưu Ngạn ngồi đó, thầm hồ nghi, đây là một con gà mờ vừa vào trốn quan trường, sao càng nhìn anh lại càng thấy lõi đời thế nhỉ.
Những lời trong buổi tiệc, tuy không thành văn, chỉ vài phút xã giao dường như đã thân lắm rồi.
Trên bàn tiệc phụ nữ như mặt trăng được các vì sao vây quanh vậy, giống như Lưu Ngạn vừa xinh đẹp vừa xuất thân trong một gia đình quyền quý vừa có kiến thức nhất định, ắt sẽ trở thành để tài để những cán bộ ở phòng tổ chức cán bộ phải lấy lòng.
Mấy người thay nhau đến mời rượu, lúc đầu Lưu Ngạn còn nhấp môi, nhưng càng về sau, có chút khó chịu, trong lòng không được vui, biểu hiện hết trên khuôn mặt.
Qua ba tuần rượu, Cố Đắc Lạc đã ngà ngà say, lão cầm chén rượu lên, ha ha cười nói:
- Đồng chí Tiểu An, mấy người quả có tài, thanh niên có khác, nhưng, muốn làm một cán bộ lãnh đạo tốt, vẫn cần phải học hỏI nhiều…
Liễu Nam và Cố Đắc Lạc rất thân nhau, quan hệ rất gần gũi, mượn chút rượu, lão cười hư hử nhìn Cố Đắc Lạc, mờ ám nói:
- Phó ban Cố, ông vẫn còn trẻ, không thể nói không thể được nhé.
- Tôi thay mặt huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện, kiên quyết phục tùng sự bố trí của ban tổ chức cán bộ Trung ương, tỉnh ủy và thị ủy, hoan nghênh hai đồng chí công tại tại huyện Quy Ninh chúng ta, mong lãnh đạo và tổ chức cứ yên tâm…
Điều này cũng coi như bày tỏ thái độ. Tôn Cốc nói xong, nghi thức bổ nhiệm kết thúc.
Sau cuộc họp nhậm chức kết thúc, Cố Đắc Lạc dẫn theo những người của ban tổ chức cán bộ thị ủy trở về Phòng Sơn. Tiễn Cố Đắc Lạc đi cũng là trưa rồi, Tôn Cốc cùng những vị ủy viên thường vụ cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật, cũng tiện để anh em làm quen với nhau.
Trên bàn tiệc, mặc dù Tôn Cốc thể hiện rất nhiệt tình, nhưng An TạI Đào cũng có thể nhận ra, nhưng sự nhiệt tình của mấy vị ủy viên thường vụ lại không cao lắm, cho nên bửa tiệc này cũng ăn qua loa cho xong. Ăn xong cơm, Tôn Cốc dặn dò chủ nhiện văn phòng huyện ủy Đồng Hồng Cương giao chìa khóa hai phòng đã chuẩn bị sẵn cho An Tại Đào và Lưu Ngạn, cũng coi như bố trí chỗ ở cho bọn họ.
Đồng Hồng Cương nhìn hai người vào tiểu khu Thiên Phủ của huyện Quy Ninh, tuy tiểu khu này không có tên của cơ quan nào, nhưng thực tế, đây là khu nhà mà vài năm gần đây huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện đầu tư hợp tác xây dựng lên, đây cũng là khu được coi tương đối xa hoa ở huyện này rồi, những người ở đây đều là cán bộ của cơ quan.
Trong cùng là tòa nhà ủy viên thường vụ bốn tầng màu vàng, những người ở đây cơ bản là những vị ủy viên thường vụ huyện ủy, đương nhiên cũng có những cán bộ lãnh đạo huyện ủy. Đây là sắp xếp của Tôn Cốc, chỉ cần là ủy viên thường vụ, sẽ đều được phân một căn hộ, cho dù không ở đây thì vẫn được phân. Hai ngày trước Tôn Cốc dặn văn phòng huyện ủy để ra hai căn hộ, chuẩn bị cho An Tại Đào và Lưu Ngạn.
Đồng Hồng Cương dẫn hai người lên lầu ba, chỉ về hai căn hộ phía đông tây cười nói:
- Hai vị lãnh đạo, theo chỉ thị của Bí thư Tôn, căn hộ phía đông là của trưởng ban Lưu, căn hộ phía tây là của bí thư An, những đồ gia dụng trong phòng chúng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, hai vị lãnh đạo vào xem xét, nếu còn thiếu gì, tôi sẽ phái người chuẩn bị.
An Tại Đào cười nói:
- Cảm ơn chủ nhiệm Đồng. Ông đi làm việc của ông đi, nếu có việc gì tôi sẽ gọi điện cho ông.
Đồng Hồng Cương ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
An Tại Đào mở cửa bước vào, thấy bên trong bố trí trang hoàng rất gọn gàng sạch sẽ, căn hộ rộng 90 mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, bên trong sô pha ti vi đều có cả, xem ra đều là đồ mới. An Tại Đào đi khắp căn hộ một lượt, thấy Đồng Hồng Cương chuẩn bị cả dép lê, cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy Đồng Hồng Cương là một người rất cẩn thận.
An Tại Đào thay dép lê, đi tới phòng của Lưu Ngạn, dường như Lưu Ngạn đã sớm biết anh sẽ đến, nên khép hờ cửa, không đóng. Sự bố trí trong phòng của Lưu Ngạn không khác gì của An Tại Đào, sự khác biệt lớn nhất đó là đồ gia dụng và rèm cửa thiên về nữ tính hơn thôi.
Xem ra Lưu Ngạn cũng rất hài lòng, cô ngồi ở sô pha lấy điều khiển bật tivi lên, đài truyền hình Phòng Sơn đang phát tin Lý Vân Thu đi khảo sát một số doanh nghiệp, cô thấy chán nên tắt phăng tivi đi.
-Sao lại tắt đi vậy?
An Tại Đào cũng ngồi xuống, cười nói.
Lưu Ngạn bĩu môi, liếc nhìn anh một cái, thản nhiên nói:
- Em không thích người phụ nữ này.
An Tại Đào nhíu mày nói:
- Lưu Ngạn, ở đây không phải là ở trên thủ đô hay trên tỉnh, chúng ta đang là thuộc hạ của người ta, em không nên có thái độ đấy…
Lưu Ngạn khẽ hừ một tiếng, cũng không cãi An Tại Đào, chỉ cười nhạt nói:
- Anh nghĩ rằng trước mặt ai em cũng nói như vậy sao? Anh nghĩ em là con nít à?
An Tại Đào ngẩn người ra, cười miễn cưỡng rồi chuyển chủ để khác.