Quan Thanh

Chương 152 : Tân quan nhậm chức (5 + 6 )

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Ăn cơm xong, đang ngồi trên xe về nhà thì Tôn Cốc nhận được điện thoại của chủ tịch thị trấn Tư Hà Tiêu Hoàng. Trong điện thoại Tiêu Hoàng có vẻ buồn bực khiến Tôn Cốc cũng có chút khó xử, Tiêu Hoàng là người của lão, vốn chuẩn bị đề bạt Tiêu Hoàng làm bí thư thị trấn, nhưng người tình không bằng trời tính, cấp trên lại bố trí một bí thư thị trẫn xuống.



Bố trí thì bố trí, đằng này lại bố trí vào chức bí thư thị trấn.



Nếu nói không đứng vào vị trí bí thư đảng ủy thị trấn, Tiêu Hoàng quả có chút hụt hẫng, để chức bí thư đảng ủy thị trấn cho hắn, áp lực trong lòng hắn và sự bất an không nói cũng biết.



-Bí thư Tôn, ông xem... ông xem...



Giọng của Tiêu Hoàng trong điện thoại đã rất khàn rất dồn dập cũng rất khẽ, ngay cả sự kính cẩn và đúng mực tối thiểu cũng không còn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Tôn Cốc nhíu mày, trầm giọng nói:



- Ông hoảng cái gì? Vội vàng cái gì? bí thư cũ về hưu thì có bí thư mới lên làm, đây là việc rất bình thường… ông phải biết, đây là người đươc cấp trên cử xuống, cho dù là tôi, cũng không làm gì được.



Dừng lại một lát, Tôn Cốc lại mềm giọng, an ủi hắn chút:



- Ông cũng không nên nghĩ ngợi nhiều làm gì, những cán bộ hậu bị như bọn họ chỉ xuỗng đây rèn luyện thôi, cũng không ở cơ sở lâu đâu, cũng chỉ một hai năm là bị thuyên chuyển, tới lúc đó chức bí thư khó mà thoát khỏi bàn tay ông được. Tôi cũng cảnh báo ông, thái độ hiện tại của ông như vậy, cộng với những việc làm của ông mà quá quá, xảy ra chuyện gì tôi cũng không bảo lãnh cho ông được đâu.



Tôn Cốc liền cúp điện thoại xuống.



Bên kia, Tiêu Hoàng đứng trong phòng làm việc của ủy ban thị trấn, tức giận quăng điện thoại lên bàn, mặt mũi méo xệch.



Trước kia hắn cũng là phó ban ở cơ quan huyện ủy, hao tổn tâm cơ mới tạo mối quan hệ được với Tôn Cốc, vài năm gần đây tiêu tốn vào lão không ít tiền của, lại như một tên nô tài của lão nữa chứ. Trước khi bí thư trước nghỉ hưu, hắn đích thân đến nhà Tôn Cốc, lại tốn một khoản phí, chính thức được Tôn Cốc nhận lời. Nhưng ai mà biết được, chưa qua nổi hai ngày, Tôn Cốc lại thông báo cho hắn biết, cấp trên điều động một cán bộ hậu bị tới, hơn nữa còn là ủy viên thường vụ huyện ủy.



Điều này khiến Tiêu Hoàng rất lo lắng, hắn lại đến nhà Tôn Cốc một lần nữa, khẩn cẩu Tôn Cốc giúp hắn thuyên chuyển công tác, chuyển tới làm ông trùm của một vùng khác, đối với Tôn Cốc mà nói, việc này cũng quá vặt vãnh, nhưng Tôn Cốc lại không đồng ý.



-Chó chết, lại còn muốn ông mày tiếp tục cống cho nữa sao, đồ quan tham chó chết, chết sẽ không được tử tế.



Tiêu Hoàng đứng đó, nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chửi tổ tiên Tôn Cốc lên.



……



Sáng hôm sau, ủy viên thường vụ huyện ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Quy Ninh Trương Kính Phú đích thân dẫn An Tại Đào đến thị trấn Tư Hà nhậm chức. Lưu Ngạn thì trực tiếp đến ban tuyên giáo nhậm chức, tất nhiên sẽ có người đến hướng dẫn.



Vài người ngồi trong xe con rời huyện thị, thẳng tiến tới thị trấn Tư Hà ở phía nam. Có tên thị trấn Tư Hà bởi vì đó là nơi xuất phát của con sông Tư Hà bao quanh huyện Quỵ Ninh. Ra khỏi huyện thị, đoạn đường lúc mới đầu còn ổn ổn, là một con đường nhựa rộng rãi, Trương Kính Phú giới thiệu, đây là con đường năm ngoái mới sửa chữa xong, lối liền huyện thị với bên ngoài, và thông với quốc lộ thuộc thành phố Phòng Sơn.



Nhưng đi được nửa tiếng, rẽ vào một con đường gồ ghề khấp khuỷu, mặt đường rất tồi, khiến người khác khiếp sợ. Từ thị trấn Tư Hà thông với bên ngoài chỉ có mỗi con đường này, đã quá xuống cấp mà lâu không được tu sửa rồi.



Xe đi lúc đi lúc dừng, tài xế toát hết mồ hôi. Bản thân đều lái những xe tương đối xịn của huyện ủy, hôm nay bỗng xuất hiện hai vị ủy viên thường vụ, một người trong đó là trưởng ban Trương, trong lòng lão có chút lo lắng, nhưng càng lo lắng càng dễ xảy ra sự cố. Sau khi xe chạy được một đoạn thì bỗng nhiên dừng khự lại, mặc cho tài xế khởi động thế nào cũng không đi.



Xe hỏng hóc giữa đường, bên ngoài cửa sổ, thi thoảng lại có những chiếc xe công nông tỏa khói đen kịp đi qua, cũng có những chiếc xe lừa kẽo kẹt đi qua. Trương Kính Phú nhíu mày, trầm giọng hỏi:



- Làm sao thế?



Tài xế cười miễn cưỡng nói:



- Trưởng ban Trương, ngại quá, xe hỏng rồI, tôi sẽ xuống xem thế nào.










An Tại Đào cười cười, chủ động nói chuyển hướng. Hai người vừa hút thuốc vừa tùy ý tán gẫu, một người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi, trên người mặc một bộ quần áo trắng, tóc chải bóng loáng, là kiểu đầu đại bối (phía sau để bồng lên) hiện giờ khá lưu hành, chẳng qua An Tại Đào cảm thấy kiểu đầu này thật sự rất ngốc.



Đại bối đầu vội vàng chạy tới, hô một tiếng:



- Trương Vượng Tài, lấy hai bao thuốc Ngọc Khê tới, hôm nay có lãnh đạo tới trấn! Nhanh chóng!



Trương vượng Tài lập tức biến sắc, nhíu mày, qua đón, cúi đầu nói:



- Chủ nhiệm Lượng, chúng tôi thật sự là kinh doanh nhỏ... Không tính nợ được, mấy năm nay thị trấn đã nợ chúng tôi hơn 17.000 đồng tiền thuốc, đến hiện giờ cũng không tính tiền cho chúng tôi...



Đại bối đầu là Chánh văn phòng thị trấn Lương Mậu Tài, gã không kiên nhẫn mà trừng mắt liếc Trương Vượng Tài một cái:



- Ta nói tiểu tử ngươi sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Chính quyền trấn chúng ta cũng đường đường là chính quyền nhân dân cấp một, còn có thể nợ chút tiền thuốc của ngươi sao? Đã sớm nói với ngươi, hiện giờ tài chính thị trấn hơi khó khăn, chờ thêm vài năm sẽ tính toán một thể với ngươi, ngươi hoảng cái gì?



Sắc mặt Trương Vượng Tài hơi đỏ lên, còn muốn nói gì nữa, vợ gã Trần Thúy Lan đã vọt ra, lớn tiếng nói:



- Chủ nhiệm Lượng, không lấy tiền thì không thuốc, quán nhỏ chúng ta không thể tính nợ xa!



Lương Mậu Tài hơi căm tức, ngón tay gã chỉ Trần Thúy Lan trách mắng:



- Nhìn ngươi đàn bà hùng hổ, ánh mắt thực thiển cận, trong mắt chỉ biết có tiền! ... Tôi không có thời gian lằng nhằng với cô, tôi còn phải bận rộn tiếp đãi lãnh đạo, lười nói nhảm với cô, nhanh chóng lấy hai bao thuốc ra đây!



Thấy Trần Thúy Lan đứng đó không động, miệng bĩu lên. Lương Mậu Tài thẹn quá hóa giận mà quát:



- Trương Vượng Tài, cái quán nhỏ này nhà cậu có còn muốn mở không?



Trương Vượng Tài thở dài, đang muốn vào cửa lấy thuốc, Trần Thúy Lan phẫn nộ đứng ở cửa, lớn tiếng hô lên:



- Chính quyền làm sao vậy? Chính quyền là có thể hút thuốc uống rượu không trả tiền sao? Không được, Trương Vượng Tài, nếu hôm nay ngươi dám lấy thuốc cho gã, bà sẽ không để yên với ngươi, ly hôn với ngươi!



Không ngờ Lương Mậu Tài đứng đó làm ầm ĩ với Trần Thúy Lan, An Tại Đào đứng một bên nhìn nghe chau mày, càng nghe càng không vào. Dần dần, một số thôn dân xúm tới đây xem náo nhiệt.



Trần Thúy Lan lấy một cuốn sổ từ trong phòng, mở ra, chỉ vào bản ghi chép chằng chịt trên cuốn sổ, mặt đỏ bừng lên, cô kích động tay cũng hơi run run:



- Mọi người nhìn xem, còn nói đạo lý hay không? Nợ chúng tôi 17.000 đồng! Chúng tôi mới quán quà vặt vài năm tổng cộng mới kiếm được bao nhiêu tiền? Tiền nhập hàng lúc này là tôi mượn từ nhà mẹ đẻ ---- Lương Mậu Tài, lúc này ông nói rách trời, bà cũng không cho nợ!



Tay Trần Thúy Lan run run, sổ sách rơi trên mặt đất. An Tại Đào tiến tới nhặt lên nhìn, liếc vài lần, âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ một quầy bán hàng buôn bán nhỏ như vậy, tiếp tục bị "nợ" như vậy không thể không suy sụp, khó trách người phụ nữ này tức giận và phẫn nộ như vậy.



Hắn thở dài, giao cuốn sách cho Trương Vượng Tài, cười nói:



- Tốt lắm, chị Trương, xin bớt giận, cùng đừng nóng giận. Hai người không cho nợ, người khác còn có thể bắt buộc hai người cho nợ sổ hay sao?



Trương Vượng Tài nhận lấy sổ sách, nhìn vợ mình mặt đỏ tai hồng chống thắt lưng chửi bới giống như người đàn bà chanh chua, lại nhìn Lương Mậu Tài thần sắc phẫn nộ xấu hổ, lại nhìn người xem náo nhiệt chung quanh, tức giận dồn lại một chỗ khoát tay áo rống lên:



- Đều chút đi, xem cái gì mà xem? Có gì hay!



Lương Mậu Tài hung hăng mà chà chân, ngón tay chỉ Trương Vượng Tài:



- Trương Vượng Tài, được, được, ngươi thật có gan!