Quan Thanh
Chương 153 : Tân quan nhậm chức (7)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Trương Vượng Tài biết Lương Mậu Tài uy hiếp mình, cũng biết mình chung quy cũng phải kiếm ăn dưới mắt lãnh đạo thị trấn, nếu thật sự đắc tội bọn họ, chỉ sợ quần bán hàng này thật sự sẽ không mở nổi nữa. Không cần nói gì khác, một đoạn thời gian trước, bọn họ đi tới phía đối diện muốn đòi nợ, trở về người Sở Công thương thị trấn tìm tới phiền toái vài lần.
Trương Vượng Tài đẩy Trần Thủy Lan một phen, không để ý Trần Thúy Lan khóc hô, cần hai bao thuốc lá Ngọc Khê, miễn cưỡng cười đưa tới:
- Chủ nhiệm Lương, ngài đừng nóng giận, chúng tôi quả thật là buôn bán nhỏ không chịu nổi sức ép như vậy, đây là một lần cuối cùng, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!
An Tại Đào nhíu mày, ngăn cản gã một phen:
- Anh Trương, tại sao anh còn muốn ghi nợ? Nhanh chóng lấy trở về đi! Trên đời này nào có loại chuyện này.
Nếu An Tại Đào không gặp phải chuyện này thì thôi, nhưng nếu gặp, làm nhân vật số một mới được bổ nhiệm của Đảng chính trấn Tư Hà, hắn sẽ không thể trơ mắt mà nhìn. Dù sao, hình tượng chính quyền trấn cũng quan hệ tới mặt mũi Bí thư Đảng ủy trấn này của hắn.
Lương Mậu Tài đang muốn nhận thuốc, đột nhiên nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, không khỏi liếc An Tại Đào một cái, tháy là một thanh niên xa lạ, còn tưởng rằng là thân thích của Trương Vượng Tài, cũng không quá để ở trong lòng, chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Trương Vượng Tài, ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng!
Trương Vượng Tài thở dài trong lòng một tiếng, cười khổ một tiếng với An Tại Đào, nhỏ giọng nói:
- Người anh em cậu nhanh chóng đi thôi, đây là Chủ nhiệm văn phòng UBND trấn... Chuyện này cậu đừng quan tâm, nếu đắc tội hắn, cậu sẽ có phiền toái...
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Ha ha, chuyện này tôi nhất định quan tâm rồi!
Nói xong, An Tại Đào dùng sức cướp hai điếu thuốc trong tay Trương Vượng Tài qua.
Như vậy, Lương Mậu Tài bụng đầy lửa giận cùng tập trung phát tác ra, gã căm tức liếc An Tại Đào một cái, khinh thường mà bĩu môi, không ngờ phun ra một câu thô tục.
An Tại Đào thật sự ngẩn ra. Hắn thật sự bất ngờ, người này tốt xấu gì cũng là cán bộ chính quyền, như nào có thể lô mãng trước mặt quần chúng như vậy? Kỳ thật, hắn chưa trải qua công tác ở thị trấn, ở loại thị trấn vùng núi xa xôi này, cán bộ thị trấn chính là thổ Hoàng đế, hống hách một chút là bình thường, mà bởi vì nguyên nhân lịch sử, nhân viên công tác của chính quyền trấn phần lớn đến từ bản địa, hơn nữa mỗi ngày giao tiếp cùng nông dân. "Lỗ mãng" một ít cũng không kỳ lạ.
Anh trông cậy vào loại cán bộ thị trấn địa phương này giống như cán bộ chính quyền thành phố, bưng cái giá đỡ giả dạng phái đoàn văn minh, dường như rất không thực tế.
- Bộ trưởng Trương, như nào các vị lãnh đạo lại đứng ở cửa? Mời vào mời vào, chúng ta chờ các vị lãnh đạo đã lâu! Ồ, vị này chính là Bí thư An sao? Đây là làm sao vậy...
...
...
Lương Mậu Tài đang muốn xua đám người, đột nhiên thấy vài vị lãnh đạo vây quanh An Tại Đào ở giữa, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cảm thấy run rẩy, bắp chân cũng hơi run:
- Đây là ủy viên thường vụ Huyện Ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn mới tới?
Đám thôn dân lập tức giải tán, An Tại Đào vừa nói chuyện với Trương Kính Phú dường như không có chuyện gì, vừa đi đến đại viên chính quyền trấn. Lúc sắp đi vào đại viện, hắn quay đầu lại liếc Lương Mậu Tài, khóe mắt đảo qua khuôn mặt xanh mét của Tiêu Hoàng, hắn đột nhiên dừng bước chân, đưa tay ném chiếc áo jacket bẩn qua, lạnh lùng nói:
- Chủ nhiệm Lương, vài người này làm bẩn quần áo của tôi, ngài giặt giúp tôi!
Thân thể Lương Mậu Tài run rẩy một chút, theo bản năng mà nhận lấy áo jacket của An Tại Đào, vẻ mặt hơi đờ đẫn.
Tiêu Hoàng cực kỳ bực bội trong lòng, gã hung hăng trừng mắt nhìn Lương Mậu Tài một cái, lại liếc mắt nhìn vài tên dân phóng xám xịt đứng một bên, cắn chặt răng, thấy An Tại Đào đã mỉm cười theo Trương Kính Phú đi vào đại viện, vội vàng lấy lại bình tĩnh cũng đi theo.
Trần Thúy Lan đứng ở cửa quầy bán hàng, kinh ngạc nhìn An Tại Đào được một đám lãnh đạo thị trấn tiền hô hậu ủng tiến vào đại viện chính quyền trấn, nửa ngày nói không ra lời, thật lâu sau mới cười ha ha nói:
- Trương Vượng Tài, không ngờ chàng trai tuân tú này là Bí thư mới tới à?
- Cô câm mồm cho tôi!
Trương Vượng Tài đẩy vợ một cái:
- Đều là cô gây chuyện, nhanh chóng đi vào cho tôi, hôm nay không bán, đóng cửa về nhà!