Quan Thanh
Chương 154 : Tân quan nhậm chức (8)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Bí thư Đảng ủy trẻ tuổi của thị trấn ở cổng trụ sở bị mấy dân phòng uy hiếp, tin tức đó nhanh chóng lan truyền đi trong cái thị trấn nhỏ bằng lòng bàn tay này. Bây giờ còn chưa đến ngày mùa, cư dân thị trấn đang nhàn rỗi, hoặc đi dạo trên đường, hoặc tụ tập đánh bài, nên loại tin tức vỉa hè này truyền đi với tốc độ chóng mặt.
An Tại Đào bình thản theo Trương Kính Phú đi vào phòng họp trên lầu ba, phía sau có Tiêu Hoàng, và mấy lãnh đạo thị trấn. Mà trong phòng họp, các cán bộ phụ trách cán ban ngành đã chờ sẵn, người hút thuốc, người tám chuyện, trong phòng họp khói mù mịt.
Tiêu Hoàng ho khan một tiếng, phòng họp liền im ắng, tiếp sau đó, vanglên tiếng vỗ tay như sấm. Nhưng sau khi vỗ tay lại châu đầu lại xì xầm bàn tán. Hơn mười ánh mắt cùng tập trung vào gương mặt trẻ trung anh tuấn điềm tĩnh. Đây là Bí thư Đảng ủy thị trấn? Là Huyện ủy viên? Trẻ như thế này á? Trời!
Trên đài chủ tịch đặt ba cái ghế, dành cho Trương Kính Phú, An Tại Đào và Chủ tịch thị trấn Tiêu Hoàng, vài vị lãnh đạo khác của thị trấn cùng ngồi phía dưới. Phó bí thư thị trấn Trương Khuê cười tủm tỉm, dùng hết sức vỗ tay nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia nhìn khó hiểu.
Phó chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh cực kỳ nho nhã nhã, tóc cắt ngắn, hơn 30 tuổi, tướng mạo sắc sảo, cá tính, nhìn cũng biết là một cán bộ cơ sở xuất thân trí thức. Trên mặt cô không có bất luận một thái độ nào, đối mặt với tân Bí thư trẻ tuổi này cô cực kỳ lạnh lùng. Sau khi nhận tin này, lại mơ hồ nghe nói An Tại Đào là cán bộ nguồn, cô lập tức cho rằng người này đơn giản là tới đây để đánh bóng lý lịch, sau khi thấy An Tại Đào lại càng củng cố nhận định này.
Phó chủ tịch thị trấn Trương Trí Dũng đã 47 tuổi, nên trong bộ máy lãnh đạo thị trấn này được xem là bậc lão làng. Đến giờ này vẫn còn ở vị trí Phó chủ tịch xã thị, chứng tỏ khả năng lên chức của ông ta là hoàn toàn vô vọng.
…
Trương Kính Phú đằng hắng mấy tiếng, rồi cao giọng nói:
- Các đồng chí, chúng ta họp. Chịu sự ủy quyền của Tôn Bí thư Huyện ủy, Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy hôm nay cử đồng chí An Tại Đào tới nhậm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà.
Trương Kính Phú chầm chậm giới thiệu ngắn gọn về quá trình công tác của An Tại Đào, nhấn mạnh vấn đề là cán bộ nguồn, giọng nói có chút cường điệu đó khiến An Tại Đào cau mày, mà Tiêu Hoàng khóe miệng hơi co giật.
- Phía dưới, mọi người hoan nghênh đồng chí An Tại Đào phát biểu.
Trương Kính Phú vỗ tay trước, phía dưới dĩ nhiên cũng hưởng ứng, tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
An Tại Đào khẽ mỉm cười. Lương Mậu Tài khẩn trương chạy lên đem theo chân micro từ Kính Phú chuyển đến trước mặt An Tại Đào. Nhưng gã cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn. Sau khi xảy ra chuyện, gã trong lòng lo lắng, sợ vị tân Bí thư này sẽ làm khó dễ gã để trả đũa.
Nói thế chứ, Huyện ủy viên, Bí thư Đảng ủy vừa tới, thân là cấp dưới chẳng những không hầu hạ lãnh đạo chu đáo lại còn khiến lãnh đạo mất mặt, hỏi ai mà chịu cho nổi. Hơn nữa, vị này tuổi còn trẻ như vậy, hẳn sẽ càng khó chịu hơn.
Lương Mậu Tài xấu hổ cười, rồi lui trở về. Hành động này của gã lọt vào mắt Tiêu Hoàng. Chân Tiêu Hoàng ở dưới bàn đá nhẹ vào bàn một cái, thanh âm tuy rất hẽ, nhưng ngồi dưới đài, Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy lão Lộ vẫn phát hiện ra, khóe miệng không kìm nổi hơi nhếch lên cười.
Chánh văn phòng Ủy ban là người của Chủ tịch thị trấn, hiện giờ Bí thư mới đến nhậm chức, là Chánh văn phòng UBND, Lương Mậu Tài hiển nhiên phải biểu hiện ân cần săn đón, mặc dù hợp tình hợp lý nhưng Tiêu Hoàng vẫn thấy không thoải mái. Đương nhiên đây là cảm giác khó chịu rất tinh tế, chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời.
Lão Lộ không biết Lương Mậu Tài đang ở tình huống khó xử khi vừa rồi đã mạo phạm tân lãnh đạo, nên cố nhiên cảm nhận cũng chẳng khác nào Tiêu Hoàng.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tại Đào dừng lại trên người Lương Mậu Tài chợt lóe lên rồi thu ngay lại, hắn cất cao giọng nói:
- Đầu tiên, xin cám ơn cấp trên đã tín nhiệm, cảm ơn Tôn bí thư huyện ủy, và Trưởng ban Trương… Các đồng chí, có thể đến thị trấn Tư Hà công tác, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Cũng cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Từ hôm nay, tôi xin cùng ăn cùng làm với mọi người, uhm, thời gian này tôi sẽ ở trấn trên, nếu công tác có gì không cẩn thận, xin mọi người thẳng thắn góp ý để tôi còn sửa sai.
Gã về đến nhà kể chuyện xui xẻo hôm nay cho bà xã nghe, bị vợ mắng cho một trận, sau đó giục gã đến tặng lễ. Cho dù là lãnh đạo không nhận, thì cũng là việc cần làm để bồi tội với lãnh đạo. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
An TạiĐào cười cười, từ trong túi mình lấy hai gói thuốc Trung Hoa ra, đưa cho Tôn Thắng Lợi:
- Tốt lắm, chỉ là việc nhỏ mà thôi, tôi sao lại để bụng được chứ? Đây là hai gói Trung Hoa, anh cầm lấy đi, tôi nhận lời xin lỗi của anh. Tuy nhiên, đối với thuộc hạ của anh, về sau sẽ phải can thiệp đấy. Tuy rằng chỉ là dân phòng nhưng vẫn là người của chính quyền, làm việc không thể có tác phong như du côn được.
An Tại Đào mang theo ba gói Trung Hoa, là ba vợ Hạ Thiên Nông đưa cho hắn. Hai gói để ở phòng làm việc, hôm nay đi nhận chức có mang theo một gói.
Tôn Thắng Lợi cũng không khách khí, cầm hai gói Trung Hoa màu đỏ lên, chậc chậc hai tiếng:
- Khó trách người ta đồn Bí thư An là người có tiền, quả nhiên là cán bộ từ tỉnh xuống. Bí thư An, tôi là người thành thật, tôi cũng cầm thật đấy. Tốt, Bí thư An, nếu đã như vậy, tôi đây liền trở về.
Nhìn Tôn Thắng Lợi cầm theo túi plastic rời khỏi vănphòng, An Tại Đào khẽ mỉm cười, người nọ là thật tình hay giả bộ, hắn còn cần thời gian quan sát. Chỉ mong, hắn không cần phải quá hao tâm vì chuyện này.
Trước giờ tan tầm, ước chừng các nhân viên của văn phòng Huyện ủy đều đi rồi, Tôn Cốc chắp tay sau đi vào phòng Trương Tịnh Tịnh, khẽ mỉm cười:
- Tiểu Trương, còn chưa đi sao? Ngày nào cũng làm thêm giờ như thế, đúng là một đồng chí mẫu mực a. Đúng rồi, sau khi cô đi về tôi khá lo lắng, cô xem tôi và cô uống rượu với các chiến hữu nhiều đến thế, sức khỏe của cô chịu sao nổi.
Nếu có người ngoài nghe thấy, khẳng định là thấy lời của Tôn Cốc có chút kỳ quặc. Cáo lại đi chúc tết gà. Nhưng Trương Tịnh Tịnh tính tình hướng ngoại đơn giản như tờ giấy trắng, dường như, trong lúc đó cũng không để ý thâm ý của Tôn Cốc.
- Tôn bí thư, tôi không sao, thật sự là uống hơi nhiều, làm Tôn bí thư phải lo lắng, thật là ngại ngùng.
Trương Tịnh Tịnh cười hì hì, cảm thấy vị Bí thư quyền thế này đối với mình có chút gần gũi hơn tý.
- Bằng hữu với nhau không tính chuyện cứu giúp gì cả. Một là có thể mời rượu, uống đến lúc không thể đứng lên được nữa, ngày đó quay về được cô giúp tôi mời họ ăn cơm, nếu tôi trình diện xong rồi đi luôn thì thật chẳng còn ra thể thống gì nữa.
- Tôn bí thư, kỳ thật đó là những chiến hữu tốt, vâng, tôi cũng đã thấy, anh đối với bọn họ khá có uy tín.
- Khụ… hiện tại thì thế, sau này tôi chuyển nghề về đạp xe, chắc chắn bọn họ sẽ không đối với tôi tốt như vậy đâu. Đều làm bộ cả thôi. Tôi là Bí thư Huyện ủy, ai dám phản ứng?
Tôn Cốc thở dài, ra vẻ rất hiểu đời.
Tán gẫu một hồi, Tôn Cốc lại chắp tay sau lưng rời đi. Giờ khắc này, nhìn theo bóng dáng Tôn Cốc, Trương Tịnh Tịnh trong lòng đã bắt đầu có chút kính nể với y. Cảm giác Tôn bí thư cũng là người thật sự rất khá, không quan cách, biết quan tâm cấp dưới, không xem mình là người ngoài, có gì nói nấy, lại nhớ y có nhắc đi nhắc lại sẽ đề bạt mình làm Phó chủ tịch thị trấn, cô bắt đầu cảm thấy hưng phấn…