Quan Thanh
Chương 155 : Trấn nhỏ vấn đề nhiều (1+2)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Không thể không nói, thị trấn nhỏ về đêm thật sự là có chút tĩnh mịch và buồn chán. Trong cơ quan có một phòng ăn nhỏ, mướn một người nông dân địa phương đến nấu cơm cho cán bộ ăn, một ngày ba bữa cơm với giá hai đồng. Sau khi ăn xong cơm chiều ở căng tin, An Tại Đào trở về văn phòng kiêm ký túc xá của mình. Thật sự là không có việc gì làm nên hắn nằm xuống giường đọc qua tư liệu lão Lộ đưa đến.
Hơn 9h tối, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chó sủa, mơ hồ có tiếng bước chân vội vã của người đi đường. Nhưng sau đó hắn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, khi hắn vừa mới rời khỏi giường, một chành thanh niên chấc phác trạc tuổi hắn mang một chậu nước ấm đến, cười nói:
- Bí thư An, anh rửa mặt trước đi rồi ăn chút gì đó. Hôm nay, Chủ nhiệm Lộ sắp xếp tôi xuống giúp anh.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, vừa rửa mặt vừa hỏi:
- Cậu là…?
- Tôi là thư ký bên Đảng ủy xử lý. Tôi tên là Lộ Khánh Tường.
Tiểu Lộ gãi đầu nói:
- Chủ nhiệm Lộ nói, Bí thư An trước kia là phóng viên nổi tiếng ở tỉnh, muốn tôi đến đây để học hỏi anh.
- Ồ!
An Tại Đào cười, tính bưng chậu nước đem ra ngoài thì Tiểu Lộ đã khẩn trương đoạt lấy.
An Tại Đào ra khỏi văn phòng, đi xuống lầu. Ánh mắt trời rực rỡ cùng với một làn không khí ập vào mặt hắn khiến hắn hít một hơi thật sâu.
Sau khi ăn vội mấy cái bánh quẩy và một chén cháo bắp, An Tại Đào yêu cầu Tiểu Lộ đi chung với hắn ra khỏi tòa nhà cơ quan, dọc theo đường nhựa hướng đến ngọn núi. Thời điểm hắn rời khỏi, đa số các cán bộ khác vẫn còn chưa đi làm. Nhà của Tiêu Hoàng ở huyện, mỗi ngày đều ngồi xe jeep đến thị trấn. 9h sáng mỗi ngày mới đến cơ quan. Khi đến văn phòng của An Tại Đào để chính thức nói chuyện thì thấy cửa phòng đã khóa chặt.
Hỏi vài người nhưng ai cũng không rõ. Y liền xông vào văn phòng xử lý Đảng ủy, vẫy tay gọi lão Lộ:
- Lão Lộ, Bí thư An đến chưa?
Lão Lộ cười rất bình thản. Ông ta đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Chủ tịch thị trấn Tiêu, Bí thư An sáng sớm nay đã xuống nông thôn rồi. Cậu ấy nói muốn đi khảo sát một chút. Tôi đã bảo Tiểu Lộ đi theo cậu ấy rồi.
Tiêu Hoàng nhíu mày, không nói gì, quay đầu bước ra ngoài.
Con đường trải nhựa càng đi càng hẹp. Sau hơn nửa tiếng, liền hiện ra con đường đất. Đây cũng không hẳn là hình dáng con đường, là do dấu chân lâu ngày của con người tạo thành mà thôi.
Đồng hành với nhau cả nửa ngày, An Tại Đào mới biết được, hóa ra, Tiểu Lộ không ngờ là con trai của Chủ nhiệm Đảng ủy xử lý lão Lộ, tốt nghiệp trường đại học Phòng Sơn. Sau khi tốt nghiệp đã dạy học ở trường trung học thị trấn. Lão Lộ đã mất không ít công sức mới mang được cậu ta về đây.
- Bí thư An, thôn này gọi là thôn Tư Hà. Trước thôn này là thôn Hà Đầu. Anh xem, chúng ta vào thôn này trước hay là….
Tiểu Lộ cởi bình nước đeo bên hông đưa cho An Tại Đào.
An Tại Đào tiếp nhận, uống một ngụm, sau đó chỉ vào con đường mòn trước mặt:
- Không cần vào trong làm phiền cán bộ thôn đâu. Chúng ta lên núi đi. Mặt trời đã lên cao, phía trước ruộng dốc đều có người làm việc. Chúng ta đến đó xem đi.
An Tại Đào đưa bình nước cho Tiểu Lộ rồi bước nhanh đi. Nhìn theo bóng dáng của hắn, Tiểu Lộ âm thầm thở dài. Người ta nhỏ hơn mình hai tuổi nhưng hiện tại đã là lãnh đạo cấp phó huyện. Điều này quả thật làm người khác ngạc nhiên rất nhiều.
Nhưng y liền lập tức khôi phục lại tinh thần, rồi đuổi theo An Tại Đào.
Hai bên đường mòn là những cánh đồng mọc không theo luật lệ gì cả. Trong các cánh đồng là những cây nông nghiệp thấp bé xanh mướt, đã nở rộ những cánh hoa nho nhỏ màu xanh nhạt, đung đưa trong gió nhẹ. An Tại Đào dừng lại, cúi xuống nhìn một khối ven đường, rồi quay đầu cười nói:
- Tiểu Lộ, đây là cây cát cánh?
Buổi chiều ngày thứ sáu, An Tại Đào ngồi trên xe jeep màu lục trở về thị trấn.
Hơn năm giờ, khi vừa mới tan tầm, Lưu Ngạn đi lên lầu, theo thói quen liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đối diện, bắt gặp đôi giày thể thao bẩn trước cửa thì ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng bước đến gõ cửa.
An Tại Đào đang tắm nên không có nghe thấy tiếng người gõ cửa. Lưu Ngạn gõ cửa một hồi, không thấy ai ra mở cửa, cũng đoán được An Tại Đào hẳn là vừa mới từ thị trấn trở về và đang tắm rửa. Cô nhẹ nhàng quay ra, mở cửa căn phòng của mình.
Sau khi tắm rửa xong, An Tại Đào gọi đến nhà Hạ gia ở Tân Hải.
Hóa ra là thành phố Tân Hải tổ chức một đoàn khảo sát ra nước ngoài. Hạ Thiên Nông dẫn đầu đoàn, xuất phát vào ngày chủ nhật và nơi đến là nước Mỹ. Hạ Thiên Nông nhìn lịch trình, thấy có đi ngang qua nơi Hạ Hiểu Tuyết đang ở nên cũng muốn ghé thăm con gái. Ông ta nhớ đến An Nhã Chi cũng muốn xuất ngoại nên đã nghĩ đến việc cho An Nhã Chi đi cùng.
Cơ hội tốt như vậy, An Tại Đào đương nhiên là cao hứng rồi. Mẹ hắn đi với cha vợ ra ngoài thì hắn yên tâm vô cùng. Cho nên, sau khi nói chuyện với Hạ Thiên Nông xong, hắn lập tức gọi cho mẹ đề cập đến chuyện này. An Nhã Chi cũng không có ý kiến gì, chỉ có điều là không yên lòng về Trúc Tử mà thôi.
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, liền quyết định sáng mai quay trở về nhà sắp xếp cho Trúc Tử. Hai ngày nay, hắn trong lòng đang cân nhắc chuyện để Trúc Tử chuyển trường đến Quy Ninh để mình có thể chiếu cố cô bé tốt hơn.
An Tại Đào bật TV, ngồi trên ghế sofa chuẩn bị xem tin tức, rồi sau đó sẽ ra ngoài ăn cơm. Nhưng vừa mới nằm xuống thì bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
An Tại Đào đứng dậy mở cửa, thấy người vừa đến là Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn mặc chiếc áo thun màu xanh da trời, khoác chiếc tạp dề, chân mang dép lê, ra bộ dạng của một người phụ nữ nội trợ. Cô nhìn An Tại Đào, nói:
- Qua phòng tôi ăn cơm nhé, tôi chuẩn bị xong rồi.
Nói xong, cô quay đầu đi, che giấu khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng lên. An Tại Đào do dự một chút rồi đóng cửa phòng mình lại, bước vào phòng của Lưu Ngạn.
Trên bàn ăn đã bày sẵn mấy món, còn có một tô canh nóng hổi. Lưu Ngạn cởi chiếc tạp dề, múc hai chén cơm đặt lên trên bàn, rồi mang từ trong bếp ra hai chiếc đũa, thần thái dịu dàng khác thường.
- Ngồi xuống ăn cơm đi, đứng ngốc ra đó làm gì.
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Lưu Ngạn, không ngờ cô cũng biết nấu ăn đấy. Thật không thể tin được, những món này đều là do cô làm?
Lưu Ngạn không để ý đến hắn, đi thẳng vào phòng khách. Trong phòng khách, cô mở một bản nhạc lên, là một bài hát của Phan An "Em gái dịu dàng".
Một ngày nào đó.
Khó có thể mở miệng nói gặp lại.
Mọi việc đã đi quá xa.
Đây không phải là chuyện dễ dàng.
Chúng ta đều không khóc.
Cứ để nó tự nhiên đến.
Và để nó tự nhiên đi.
Ca từ, giai điệu của bài hát rất dịu dàng, lại còn mang theo hương vị da diết.