Quan Thanh

Chương 175 : Bí thư Tỉnh ủy triệu kiến

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


"An Tại Đào, em sẽ trở thành hồng nhan tri kỷ của anh trong chốn quan trường". Nữ y tá sớm rời khỏi phòng bệnh trở về phòng trực của mình. Lưu Ngạn vẫn nằm trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi tí tách, chịu đựng cơn đau của vết thương bên hông.



"An Tại Đào, kỳ thật em biết mình đang đùa với lửa. Nhưng em thà để lửa thiêu đốt mình, chứ không thể rời khỏi anh". Lưu Ngạn yên lặng suy nghĩ, rồi giơ tay lấy điện thoại dưới gối, gọi cho cô bạn thân là giáo viên trường đại học Yến Sơn Tiểu Lệ.



Tiểu Lệ đã ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại của Lưu Ngạn, than thở nói:



- Lưu Ngạn à, bạn điên vừa thôi chứ, giờ này mà đi gọi điện thoại cho mình. Mình không phải làm lãnh đạo như bạn nhưng sáng mai mình còn có lớp.



- Mình không ngủ được, tâm tình đang rất loạn, mình muốn nói chuyện với bạn.



- Lại nghĩ đến Bí thư Tiểu An à? Lưu Ngạn à, không phải mình nói bạn, bạn như vậy là không được rồi. Hoặc là bạn thổ lộ với anh ta, xem anh ta có quyết định như thế nào. Hoặc là rời khỏi hắn.



- Anh ta cũng không phải thằng ngốc đâu. Lưu Ngạn, mình nghĩ bạn nên cắt đứt suy nghĩ này thì tốt hơn. Nếu không, trong tương lai, người chịu khổ chỉ là bạn thôi. Rời khỏi anh ta, quên anh ta đi. Thời gian chính là liều thuốc chữa lành vết thương tốt hơn.



- Lưu Ngạn, bạn cũng biết, nếu bạn cứ như vậy với anh ta, thì đối với anh ta cũng không tốt. Bạn nghĩ lại xem, nếu người nhà của bạn biết được thì chẳng lẽ không tìm anh ta gây áp lực sao? Mình thấy Bí thư Tiểu An cũng không phải là người dễ dàng cúi đầu. Anh ta nếu chống đối lại nhà của bạn thì tiền đồ của anh ta coi như bị hủy.



- Không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ. Tiểu Lệ, bạn không hiểu đâu, mình hiện tại không rời khỏi anh ta được. Mình đã từng vô số lần quyết định phải rời khỏi anh ta nhưng lại vô số lần không làm được. Cho dù có thể rời khỏi anh ta nhưng vĩnh viễn mình không thể quên anh ấy. Rời khỏi mà đau khổ như vậy thì chi bằng mình cứ ở bên cạnh anh ấy. Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy anh ấy, thì mình đã mãn nguyện lắm rồi. Tiểu Lệ, có thể nhìn thấy anh ấy ăn món ăn do mình nấu thì lòng mình đã hạnh phúc đến cỡ nào.



- Mình và anh ấy không có gì. Tụi mình rất trong sạch, không thẹn với lương tâm. Anh ấy xem mình như một hồng nhan tri kỷ, còn mình xem anh ấy như một người tri âm. Mình thích loại cảm giác bình yên này nên không muốn bất cứ kẻ nào đến phá vỡ nó. Cho dù là người nhà của mình cũng không được. Tiểu Lệ, bạn không biết đâu, mình và anh ấy hợp nhau đến cỡ nào. Trong biển người đông đúc như thế này, mình có thể gặp được anh ấy thì chính là duyên phận. Mình rất quý trọng duyên phận này. Chỉ có anh ấy mới có khả năng biết mình nghĩ gì mặc dù trong lòng anh ấy chưa chắc đã có mình. Mà cũng chỉ có mình mới hiểu anh ấy mà thôi.



- Về phần người nhà của mình. Nếu đã đến tai mọi người thì mình sẽ giải thích rõ. Suốt kiếp này mình sẽ không bao giờ yêu người đàn ông khác. Trừ phi mình chết, mình sẽ không để cho bất cứ ai trong gia đình mình làm tổn thương anh ấy. Tiểu Lệ, bạn hiểu rõ tính tình của mình, cũng như ông nội của mình. Bọn họ buộc anh ấy chính là bức mình. Mình sẽ không bao giờ thỏa hiệp đâu.



Lưu Ngạn cắn chặt răng, gắt gao nói:



- Nếu đời này không thể gả cho anh ấy thì kết cục của mình xem như đã định.



- Lưu Ngạn, tội gì mà bạn phải làm như vậy?



Tiểu Lệ trong điện thoại thở dài một tiếng.



- Có đáng phải làm như vậy không? Có lẽ bạn nói đúng, con người coi trọng nhất là duyên phận. Bạn là cô gái si tình rất đáng thương, Lưu Ngạn à.



- Mình không cảm thấy mình có gì đáng thương, ngược lại còn rất hạnh phúc. Nhân sinh trên đời chỉ ngắn ngủi mấy chục năm. Chỉ cần bên cạnh người mình yêu thương thì trong vòng mấy tháng còn hạnh phúc hơn người cô đơn cả trăm năm. Bởi vì, điều này càng làm mình thống khổ hơn.



Lưu Ngạn nức nở:



- Mình cúp máy đây, tâm sự với bạn giúp mình thoải mái hơn.



Phòng Sơn



Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Lý Vân Thu nằm trên ghế sofa trong phòng khách, trong tay cầm mấy tờ báo, vừa có báo chí của Phòng Sơn, vừa có báo chí của tỉnh và trung ương. Trong tờ nhật báo Kinh tế có viết bài về thị trấn Tư Hà và Bí thư Tiểu An, khóe miệng của Lý Vân Thu hiện lên nụ cười cổ quái, thầm nghĩ: "Tiểu tử này có chút thú vị. Không ngờ lại có thể làm ra chuyện như vậy. Thật là rất thông minh!
- Tôi xin đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, hoan nghênh Bí thư Lý đến huyện chúng tôi chỉ đạo công tác.



Lý Vân Thu thản nhiên nói:



- Chưa nói đến chỉ đạo, tôi chỉ đến đây để tìm hiểu tình hình mà thôi.



Sau khi bắt tay Hạ Canh xong, Lý Vân Thu liếc mắt một cái, đột nhiên kinh ngạc nói:



- Lão Tôn, Tiểu Hạ và Trưởng ban Lưu đâu?



Tôn Cốc rùng mình, vội vàng quét mắt nhìn mọi người, thấy mọi người đều trầm mặc không nói, liền tiến lên cười cười:



- Bí thư Lý, Trưởng ban Lưu hai ngày nay sức khỏe không được tốt nên ở nhà dưỡng bệnh rồi ạ.



- Ồ!



Lý Vân Thu cũng không để trong lòng, chỉ cười, tiếp tục bắt tay với các lãnh đạo huyện khác:



- Người ta ngàn dặm xa xôi đến nơi đây công tác, không phải là người bản xứ, lại là nữ đồng chí. Các người làm lãnh đạo cũng như là người anh trai thì nhất định phải chiếu cố người ta đấy nhé.



Tôn Cốc cười ha hả nói:



- Nhất định, nhất định!



Lý Vân Thu sau khi bắt tay xong với các lãnh đạo huyện thì làm như vô ý mà hỏi một câu:



- Sao Bí thư Tiểu An lại không có ở đây? Lão Tôn, anh thông báo cho cậu ấy, tôi muốn đến nơi đó thăm dò một chút. Đúng rồi, tôi sẽ không ở lại huyện ăn cơm. Nghe nói món ăn thôn quê ở đây không tồi. Tôi nghĩ các đồng chí có thể theo tôi đến dùng cơm tại thị trấn.



Hơn một tiếng đi trên đoạn đường gồ ghề, Lý Vân Thu và những cán bộ huyện cũng đã đến thị trấn Tư Hà. Tiêu Hoàng và các lãnh đạo thị trấn đã đứng chờ sẵn. Nghe nói Lý Vân Thu đột nhiên muốn đến thị trấn dùng cơm trưa nên Tiêu Hoàng đã khẩn trương cùng Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Đại Cương liên hệ. Nghe nói có gần hai mươi lãnh đạo, y giật mình kinh hãi, khẩn trương bảo Lương Mậu Tài đi chuẩn bị cơm.



Nhìn thấy trong đám lãnh đạo thị trấn không có An Tại Đào, Lý Vân Thu nhíu mày. Tôn Cốc khẩn trương tiến lên hỏi một câu:



- Bí thư Tiểu An đâu?



Tiêu Hoàng trong lòng cười thầm nhưng trên mặt vẫn kính cẩn trả lời:



- Bí thư An nói là có chút việc trên tỉnh, chiều mới về được.