Quan Thanh
Chương 176 : Niềm vui bất ngờ (1+2+3)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Lý Vân Thu nghe xong lời này, sắc mặt lập tức hơi âm trầm lên. Làm nữ hoàng cao nhất của thành phố Phòng Sơn, bà cúi người đến một nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, vốn là tự giác cho An Tại Đào vài phần mặt mũi, hơn nữa bà còn tự cho là mình đang cho hắn một cơ hội, nhưng hắn dĩ nhiên dám … hừ… bà ta cúi đầu hừ một tiếng, thầm nghĩ, ngươi thật to gan, tại Phòng Sơn, còn không có một cán bộ dám đối với ta như vậy!
Mặc dù bà không nói gì thêm, nhưng dưới sự xây dựng ảnh hưởng, Tôn Cốc và lãnh đạo ở huyện đều hơi run sợ trong lòng. Tôn Cốc tức giận trách mắng:
- Tiêu Hoàng, mấy người có chuyện gì? Ngày hôm qua đã thông tri hôm nay Bí thư Lý muốn tới khảo sát chỉ đạo công tác, để mấy người chuẩn bị đầy đủ, nhưng mấy người ---- Tiêu Hoàng, nhanh chóng gọi điện cho hắn, để hắn trở về!
Trên mặt Tiêu Hoàng kinh sợ, nhưng trong lòng lại vui sướng khi người gặp họa, gã vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số di động của An Tại Đào, nhưng vừa mới thông, bên trong liền truyền tới thanh âm:
- Số điện thoại ngài gọi đã tắt máy xin gọi lại sau.
Thanh âm này khá lớn, đã truyền vào tai đám người Tôn Cốc và Lý Vân Thu.
Lý Vân Thu mặt trầm như nước, không nói gì thêm, Tôn Cốc nhíu mày, phun ra một câu thô tục:
- Chó Nhật, thiếu sửa trị! ---- Tiêu Hoàng, cậu tới báo cáo, mặc kệ hắn!
Tôn Hiểu Linh ở một bên nhìn nửa ngày, thấy bộ dáng hơi "Vui sướng khi người gặp họa" của Tiêu Hoàng, trong lòng không khỏi hơi tức giận, liền cúi đầu tiến lại gần cười:
- Bí thư Lý, Bí thư Tôn, Bí thư An phải đi tỉnh thành lo chuyện sửa đường của thị trấn, ngày hôm qua lúc nhận được thông báo, Bí thư An đã ở tỉnh thành, có thể trong nhất thời không thể trở lại, còn xin các lãnh đạo hiểu cho!
Tôn Cốc không nói gì thêm, nhưng Lý Vân Thu lại ồ một tiếng, khóe miệng châm biếm:
- Như thế nào, lại đi tìm Giám đốc Sở Giao thông Lưu sao? Ha ha, ta xem, Bồ Tát bên trên này cũng không chắc là dễ bái rồi, dường như Bí thư Tiểu An của chúng ta bái thần bái nhầm chỗ rồi... Thôi đi, cũng không quản cậu ta, chờ cậu ta va vào tường chịu đau khổ, tự mình sẽ trở lại!
Dưới sựphẫn nộ của Lý Vân Thu, vốn định chấm dứt lần khảo sát này như vậy, nhưng nghe nói An Tại Đào muốn đi tỉnh thành lo chuyện sửa đường, sự "bất mãn" trong lòng bà thật sự tan đi không ít, chẳng những không hề tức giận, trái lại cố ý muốn lưu lại, xem An Tại Đào rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể khiến người phụ nữ Lưu Phương kia giúp hắn.
- Đi, đi, Bí thư Lý, chúng tôi đã chuẩn bị tốt, trời không còn sớm, còn có thể khiến các lãnh đạo đói bụng sao? Chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong lại báo cáo cho lãnh đạo có được hay không?
Tiêu Hoàng đâu đồng ý buông qua cơ hội ton hót nịnh nọt trước mặt Lý Vân Thu và lãnh đạo huyện như vậy.
Tôn Cốc cũng cười cười:
- Đúng vậy, Bí thư Lý, xem nơi này bọn họ có đặc sản gì để ăn!
- Cũng được, vậy ăn cơm trước, tôi cũng nếm thử chút món ăn đặc sản của ngọn núi chúng ta. Ăn cơm ăn cơm, về phần báo cáo cũng không gấp, cơm nước xong chúng ta lại đi dạo lần nữa, xong rồi báo cáo sau!
Vẻ lo lắng trên mặt Lý Vân Thu tản đi, hiện lên một chút ngạo nghễ và nụ cười quyến rũ như trước.
====
Buổi sáng 8h50, An Tại Đào đúng giờ xuất hiện trong đại viên cơ quan Tỉnh ủy. Hắn đứng dưới lầu gọi điện cho Thư ký Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên là Trương Hiểu Minh một cuộc, Trương Hiểu Minh cười ha ha, nói trong điện thoại:
- Đồng chí Tiểu An, Bí thư Tiếu đang chờ trong phòng làm việc, cậu nhanh chóng đi lên.
Văn phòng của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Ninh, chiếm một nửa hành lang. Nói như vậy, cũng không phải nói một mình ông ta chiếm nhiều văn phòng như vậy, mà là trong hành lang phía đông một tầng lầu này, ngoại trừ văn phòng Tiếu Tác niên ra, cũng chỉ có một gian phòng họp nhỏ, phòng tập thể thao và phòng giải trí nhỏ, đương nhiên, văn phòng thư ký Trương Hiểu Minh của ông ta cũng ở bên này.
Phòng họp nơi này cũng tốt, phòng tập thể thao cũng thế, tuy rằng không có quy định là đặc biệt thuộc về một mình Bí thư Tỉnh ủy, trên lý luận, bất cứ người nào của cơ quan Tỉnh ủy đều có thể tới sử dụng, nhưng trên thực tế, ai dám? Cho nên, hành lang văn phòng của Tiếu Tác Niên cực kỳ u tĩnh, gần như không có bất kỳ tiếng vang gì.
An Tại Đào đi lên cầu thang, trước khi sắp bước vào hành lang bên này, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Nói thật, trong lòng hắn hơi khẩn trương. Trước đó không xa, chính là một cánh cửa tượng trưng cho quyền lực cao nhất của tỉnh Đông Sơn, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng tiếp xúc với lãnh đạo lớn tới như vậy, trong lòng khó tránh khỏi hơi câu nệ.
Thật ra không cần nói một Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi như hắn, ngay cả Bí thư Thành ủy các nơi, Giám đốc Sở, thậm chí là một số Phó Chủ tịch tỉnh xếp hạng gần cuối không có tiến vào ủy viên thường vụ, tiến vào gian phòng này cũng rất kính cẩn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đây là lực uy hiếp và lực bức xạ cực lớn của quyền lực. Nếu quyền lực không có ma lực lớn như vậy, từ xưa đến này, đám người làm quan sao phải "Người trước ngã xuống, người sau tiến lên", vì thăng quan, vì đạt được quyền lực lớn hơn nữa mà "Phấn đấu không ngừng"?
…
…
Lý Vân Thu dẫn theo một đám cán bộ thị trấn đến quán cơm duy nhất trong trấn. Ngay khi Chủ tịch thị trấn Tư Hà Tiêu Hoàng vừa ngồi vào vị trí, bà nhận được một cú điện thoại. Nghe xong, sắc mặt của Lý Vân Thu càng khó coi. Nhưng cũng không nói gì thêm. Tuy nhiên vẻ mặt của bà khiến mọi người ăn cơm cũng mất hứng. Tiêu Hoàng vốn chuẩn bị rượu, nhưng Lý Vân Thu lại vung tay lên hống hách mà kêu người dọn hết rượu trên bàn đi.
Ăn qua loa chút cơm, Lý Vân Thu cũng không có hứng thú đi thăm hỏi nông hộ, ở trên phòng họp của thị trấn nghe Tiêu Hoàng báo cáo, sau đó mang mọi người quay trở về huyện. Trong lúc nói chuyện, bà liên tục cắt lời Tiêu Hoàng:
- Hạn chế những lời khách sáo vô nghĩa, tập trung vào những điểm thực tế.
Sau khi nghe báo cáo xong, cũng chỉ mới hơn 2g. Cho đến khi Lý Vân Thu đi, ATĐ vẫn chưa về, điều này làm cho Tôn Cốc và mấy lãnh đạo huyện rất khó xử. Mà Lý Vân Thu không cần nói, sắc mặt âm trầm như nước của bà khiến cho Thư ký Mã Minh Lượng cũng phát run trong lòng.
Trước khi lên xe, Lý Vân Thu hừ lạnh một tiếng:
- Tiêu Chủ tịch thị trấn. lập tức gọi điện thoại cho đồng chí ATĐ, nói tối nay tôi sẽ ở lại huyện. Đêm nay tôi phải thay mặt Thành ủy tìm anh ta nói chuyện bằng được.
Lý Vân Thu vung tay lên, hất cao mặt mà đi. Trước khi Tôn Cốc lên xe cũng căm giận nói:
- Tiêu Hoàng, khẩn trương nhắc Tiểu An đến nhận lỗi với Lý Bí thư. Anh cho tôi hỏi, rốt cuộc anh ta còn có cái gọi là nguyên tắc tổ chức kỷ luật không?
Tiêu Hoàng liên tục gật đầu.
Nhìn theo đám lãnh đạo lên ô tô rời khỏi, vẻ kinh sợ trên mặt Tiêu Hoàng dần dần biến mất, thay vào đó giống như là mừng thầm và hưng phấn. Y quay đầu lại nhìn Trương Khuê, Tôn Hiểu Linh, Lương Mậu Tài, lão Lộ và mấy cán bộ trung tầng của thị trấn, khóe miệng co giật, khoát tay áo mạnh mẽ:
- Đừng đó mà làm gì, trở về lo việc đi. Lão Lộ, anh lập tức gọi điện thoại cho Bí thư Tiểu An, truyền đạt chỉ thị của Lý Bí thư và Tôn Bí thư.
Tiêu Hoàng vừa thốt ra mấy chữ Bí thư Tiểu An, Tôn Hiểu Linh đã giật nảy mình, nhưng cũng không nói gì cả. Lão Lộ trong lòng cũng thầm hỏi: Chẳng lẽ thị trấn Tư Hà lại có biến thiên. Vị tân quý nhân này chẳng lẽ cứ vậy rồi xong đời. Ai, thật sự là người trẻ tuổi a, ngoài miệng còn lông sữa, làm việc không nhìn trước ngó sau. Cho dù anh có việc lớn đến đâu cũng không thể chậm trễ hầu hạ lãnh đạo. Lý Bí thư uy quyền, hống hách, lại còn Tôn Bí thư huyện ủy, chỉ sợ Bí thư Tiểu An lúc này lành ít dữ nhiều.
Làm Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, Lý Vân Thu muốn động đến một Bí thư Đảng ủy thị trấn, có thể nói là dễ như nhấc một ngón tay lêm. Ai cũng thấy ATĐ hôm nay đã khiến con cọp cái này tức giận, Bí thư Tiểu An không biết có đủ sức gánh hậu quả không?
Đương nhiên, đây cũng không phải là suy nghĩ của riêng lão Lộ, mà của rấy nhiều cán bộ nhân viên của thị trấn. Mọi người nhìn Tiêu Hoàng mấy ngày nay cảm xúc trầm thấp, đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trụ sở chính quyền, trong lòng liền âm thầm bàn tính.
Mấy ngày nay, dù cố ý hay không cố ý bọn họ cũng đã có ý định hướng về về ATĐ, giờ lại cân nhắc có nên đổi hướng gió, nói thế chứ, một khị Tiêu Hoàng cầm quyền, bọn họ sẽ chịu không nổi.
- Tiêu Chủ tịch thị trấn…
- Chủ tịch thị trấn ngài chậm một chút…
Chợt có mấy người chạy theo, đi sau mông Tiêu Hoàng. Lương Mậu Tài nhíu mày, chà chân, cũng không biết trong lòng có hối hận hay không?
Tiểu Lộ liếc nhìn đám người chạy theo phía sau Tiêu Hoàng, khinh miệt than thở:
- Một đám xu nịnh!
Lão Lộ quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiểu Lộ, định nói gì, lại thấy Trương Tịnh Tịnh cười hì hì, đi đến bên cạnh Tiểu Lộ nói:
- Tiểu Lộ, đừng để ý đến bọn họ. Bí thư An trở về, bọn họ lại trung thành thôi.
Trương Tịnh Tịnh nói xong nhìn theo bóng dáng Tiêu Hoàng đang đi khuất sau cổng cơ quan, hạ giọng nói:
- Bí thư Tiểu An của chúng là là cán bộ hậu bị của Ban tổ chức Trung ương, do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trực tiếp quản lý, là cán bộ tỉnh, không cần nói đến Tôn Cốc, ngay cả Lý Bí thư chỉ sợ muốn đụng đến Bí thư Tiểu An cũng rất khó.