Quan Thanh

Chương 177 : Lý Bí thư đến tận nhà

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Trương Tịnh Tịnh dù sao cũng ở văn phòng huyện ủy hai năm. Bất kể là hiểu biết quan trường hay cách nhìn vấn đề, đều sâu xa hơn đám cán bộ xã thị. Cô tuy rằng không biết rõ bối cảnh sau lưng ATĐ nhưng cô lại biết vị Huyện ủy viên này là cán bộ nguồn do tỉnh quản lý. Thành ủy nếu muốn động đến hắn, chỉ sợ cũng sẽ phải báo cáo tỉnh. Chỉ trừ phi ATĐ phạm tội kinh tế nghiêm trọng hoặc sai sót lớn về mặt chính trị, thì Thành ủy Phòng Sơn mới có thể tạm thời miễn trừ chức vụ hắn, các lý do khác đều không có khả năng.



Nghe Trương Tịnh Tịnh nói khẽ với tiểu Lộ, lão Lộ cả kinh: à, ra vậy, nếu không có chút bản lĩnh thật sự nào, nếu Bí thư An không hề sợ hãi, hắn sao có thể công khai khiến Lý Bí thư mất mặt như vậy? Nghĩ đến đây, lão ta lập tức khẩn trương chạy về văn phòng gọi điện thoại cho ATĐ.



Kỳ thật, ATĐ cũng đâu muốn cùng Lý Vân Thu giằng co, đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Hắn mặc dù có chút chán ghét người đàn bà cứng rắn, hống hách này, nhưng là cán bộ cấp dưới của thành phố Phòng Sơn, cho dù là cán bộ nguồn của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, hắn cũng không muốn công khai chống đối Lý Vân Thu. Đây là hành vi chính trị ngây ngô.



Trên thực tế, từ trụ sở lớn của tỉnh ủy đi ra, ATĐ lái xe chạy như điên trên đường. Chính là muốn về thị trấn sớm, miễn cho nữ nhân đáng ghét đó lại gây chuyện. Nhưng hắn vừa đến đất Phòng Sơn, thì nhận được điện thoại của lão Lộ, nghe nói nữ nhân đó đã rời khỏi Tư Hà, buổi tối ở tại nhà khách huyện Quy Ninh, muốn thay mặt thành ủy tìm hắn nói chuyện, không khỏi nhếch mép cười khẩy.



Nếu Lý Vân Thu đã rời khỏi thị trấn Tư Hà, ATĐ tất nhiên cũng không cần vội. Hắn tấp xe vào bên đường, đầu tiên là điện thoại cho Hoàng Á Long trợ lý của Tiếu Kim Phong, quyết định việc quyên tiền sửa đường ở thị trấn Tư Hà của tập đoàn Tiếu Thị. Sau đó gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Linh.



- Tôn Phó chủ tịch thị trấn, tôi là ATĐ!



- Ôi, Bí thư An, anh đang ở đâu vậy? Vừa rồi…



Tôn Hiểu Linh đang ở trong phòng xem tư liệu, đột nhiên nhận được điện thoại của ATĐ, liền hạ giọng kể chuyện Lý Vân Thu một lượt. Cô tuy rằng cũng không gì nhiều, nhưng ý tại ngôn ngoại, ATĐ cũng đoán được một chút.



Hắn vốn định bảo Tôn Hiểu Linh ngày mai đi tỉnh thành, liên hệ với Hoàng Á Long trợ lý của Tiếu Kim Phong, nhanh chóng chứng thực việc sửa đường, nhưng nghe xong, đột nhiên quyết định lúc nào về đến thị trấn sẽ nói sau.



Cúp điện thoại, hắn chạy như bay về Quy Ninh. Chừng 3h chiều đã về đến bệnh viện huyện, chuẩn bị đón Lưu Ngạn xuất viện. Tuy rằng bệnh viện yêu cầu Lưu Ngạn ở lại thêm vài ngày để theo dõi, nhưng Lưu Ngạn một mực xin về nhà tĩnh dưỡng, bệnh viện cũng không còn cách nào, chỉ đáp ứng mỗi ngày đều phái thầy thuốc y tá đến nhà chích thuốc cho cô.



Lúc ATĐ lên lầu, Trúc Tử và một y tá đang dìu Lưu Ngạn đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy ATĐ tới, Lưu Ngạn trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thản như không, hơi khoát tay:



- Bí thư An, sao anh lại tới đây?



ATĐ cười cười, cầm lấy tay Lưu Ngạn từ trong tay Trúc Tử:



- Tôi vừa mới từ tỉnh về, phải đón cô xuất viện chứ?



Về đến nhà, ATĐ và Trúc Tử cẩn thận dìu Lưu Ngạn nằm xuống. Ở nhà không còn người ngoài, Lựu Ngạn tất nhiên là gỡ bỏ "mặt nạ" xuống, cười khổ:




- Con bé quỷ quái, em đừng bận tâm, cứ nói như chị dặn, khiến bà ta đi là được.



Lưu Ngạn nói xong nghe có tiếng xe đi đến, liền kéo ATĐ sang bên kia. ATĐ do dự một chút, cũng đi theo.



Mã Minh Lượng tay xách túi quà, tay mở cửa xe, Lý Vân Thu cầm lấy túi, khoát tay áo:



- Tiểu Mã, cậu ở đây, mình tôi lên là được rồi.



Nói xong không cần giải thích, bà bước đi lên lầu. Mã Minh Lượng trong mắt lóe lên tia hồ nghi, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể rủa thầm trong lòng.



Đi lên lầu, Lý Vân Thu khôi phục vẻ mặt thản nhiên, đến đập cửa, cửa mở, một khuôn mặt thanh tú ló ra, xem bộ dạng là một nữ sinh trung học chừng 13, 14 tuổi, bà ngạc nhiên hỏi:



- Tiểu cô nương, nơi này là nhà của Lưu Trưởng ban?



- Ồ, đúng rồi, bà tìm chị Lưu Ngạn của cháu? Chị cháu vừa đi tản bộ rồi, cũng không biết khi nào thì về. Nếu bà muốn gặp, cảm phiền ngày mai quay lại.



- Tản bộ?



Lý Vân Thu ồ lên một tiếng, quan sát Trúc Tử một hồi, gật gật đầu:



- Không sao, hôm sau ta tới.



Nhìn Trúc Tử đóng cửa lại, Lý Vân Thu nhếch mép cười khẩy: tản bộ? tránh mặt ta à? Hừ… ta đến thăm cô là cho cô chút thể diện, nếu không vì nể mặt người nhà cô, con bé xấu xí này có muốn rửa chân cho lão nương cũng không đủ tư cách.



Đoán Lưu Ngạn không muốn tiếp, nhưng Lý Vân Thu vẫn không tức giận. Bởi vì bà ta đến thăm Lưu Ngạn chỉ là cớ, mục đích chân chính là cánh cửa đối diện. Bà chậm rãi quay đầu, khóe miệng cong lên, định gõ cửa, lại dừng tay, lấy điện thoại gọi Mã Minh Lượng hỏi số điện thoại của ATĐ.