Quan Thanh

Chương 209 : Em là của anh! (1)

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


An Tại Đào nói một cách điềm tĩnh mà nhiệt thành, khiến Lương Mậu Tài nóng cả mặt, cảm thấy hơi xấu hổ vì biểu hiện ngây thơ vừa rồi. Y đứng thẳng lưng:



- Đa tạ lãnh đạo, Lão Lương nguyện vì lãnh đạo cúc cung tận tụy cho đến chết!



Những lời xu nịnh tuy biết là giả nhưng người nghe vẫn cảm thấy thoải mái. Bình thường ai cũng thích nghe nịnh hót, huống chi là lãnh đạo. Đó cũnglà lý do khiến bên người lãnh đạo lúc nào cũng có những giỏi kẻ xu nịnh. Đương nhiên, lãnh đạo không phải là thằng ngốc, không phải không nhận ra đó là nịnh hót. Chỉ là vì làm lãnh đạo, nghe riết thành thói quen, dần sa vào đó không thoát ra được.



An Tại Đào cười ha hả, dùng sức vỗ vào bả vai Lương Mậu Tài:



- Anh không cần vì tôi cúc cung tận tụy đến chết đâu, lúc đó bà xã và con của anh tha cho tôi à? Được rồi, nhanh về làm việc. Ừ, việc khác sao cũng được, nhưng công tác thì không được hàm hồ, tính tôi anh còn lạ gì. Lão Lương, từ nay về sau phải nhớ kỹ điểm này.



Lương Mậu Tài trong lòng rùng mình, trịnh trọng gật đầu.



Tính tình An Tại Đào y có hiểu biết nhất định. An Tại Đào không phải là típ lãnh đạo bảo thủ, mà tư duy linh hoạt, không thích cấp dưới xu nịnh, chỉ coi trọng thành tích và năng lực công tác.



Nói cách khác, nếu anh san sẻ công việc với hắn, mới được hắn tín nhiệm và trọng dụng. Nếu không thể san sẻ công việc, thì cho dù công phu theo hầu nịnh nọt cũng chỉ là dã tràng xe cát. Mà những người cùng hắn lo việc, hắn thậm chí có thể dễ dàng tha thứ cho bệnh lãng đãng quên cả…. lãnh đạo, đây là nguyên tắc làm quan của An Tại Đào, cũng là nguyên tắc mà cấp dưới của hắn phải nhớ kỹ.



Ở điểm này, Lương Mậu Tài nắm vững hơn so với Lão Lộ. Lão Lộ chỉ biết cắm đầu làm việc, cũng không biết nhiều lúc lãnh đạo muốn thể hiện chút quyền uy của mình.



Cho nên, dẫu biết con người của Lão Lộ đáng trọng hơn Lương Mậu Tài, nhưng hắn vẫn thích Lão Lương hơn, bởi vì Lão Lương đem lại cho hắn cảm giác thoải mái. Loại cảm giác này là một dạng hiểu mà không thể diễn tả.



Lương Mậu Tài tâm tình tốt hẳn lên, bước chân nhẹ nhàng mà đi, nhìn bóng dáng hắn rời khỏi, An Tại Đào trong lòng cười cười.



Chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới, không phải bất cứ vấn đề gì hắn cũng để ý. Từ Tôn Hiểu Linh đến vài người phụ trách, trên cơ bản hắn không cần quan tâm, cần hắn hao tâm tổn sức trước mắt có ba vấn đề. Nhất là xây dựng bộ máy, ngoài việc sắp xếp bộ máy của ba xã, thị đã gộp lại thành một, còn phải xác định cấp bậc của khu kinh tế mới. Những việc đó đều cần hắn định đoạt, đề xuất phương án báo cáo Thành ủy phê duyệt.



Theo gợi ý của Trương Bằng Viễn và căn cứ vào tình trạng các địa phương khác trong nước, khu kinh tế mới này phân nửa xác định là cấp Cục phó, hành chính thì thuộc Ủy ban nhân dân huyện. Nhưng vấn đề này cũng không rõ ràng, ở thành phố hiện tại rất mơ hồ, chỉ sợ Trương Bằng Viễn không muốn có sự thay đổi quá lớn trongđội ngũ cán bộ.



Trầm ngâm một hồi, hắn cúi người tự mình thảo phương án. Viết vài chữ, cảm thấy không có máy tính thật sự là rất bất tiện, liền âm thầm quyết định bảo văn phòng cấp cho mình một cái máy tính. Đáng tiếc là thị trấn Tư Hà chưa có mạng truyenfull.vn, có máy tính cũng không chát được, làm sao có thể lên mạng tám chuyện phiếm với Hạ Hiểu Tuyết?



Về cơ cấu tổ chức, không cần quá phí công suy nghĩ. Dù sao, có được thông tin và sự từng trải của kiếp trước, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy thực tiễn làm cơ sở. Cơ cấu hành chính quản lý khu kinh tế mới, tuy rằng có thể lý giải là một tiểu chính quyền nhưng chức năng Ban quản lý lại khác hẳn với các ban ngành của chính quyền, cho nên ban ngành quản lý cũng không giống vậy.



Mất chừng một giờ, hắn đã thảo xong một phương án, chủ yếu sắp xếp thành 4 mảng:



Đảng ủy, hành chính tổng hợp lại thành một phòng, phụ trách tổng hợp bao gồm tuyên truyền, nhân sự, chức danh, khảo hạch, tài vụ, văn thư, hồ sơ, tiếp đãi, hậu cần và công tác Đảng.



Đầu tư phục vụ và kỹ thuật nông nghiệp là trung tâm, chủ yếu phục vụ kỹ thuật và chức năng kinh tế. Cụ thể phụ trách hạng mục ký ước của khu kinh tế mới, phụ trách thảo các văn bản hợp đồng. Tất cả các công việc thủ tục nhập khu, phụ trách kiến thiết khu kinh tế mới, chế định kế hoạch phát triển tổng thể và trung dài hạn, sắp tới sẽ lập kế hoạch từng năm, quản lý tình trạng vận hành kinh tế, định kỳ tập hợp các hạng mục tổng hợp làm báo cáo lên các ban ngành phía trên.



Phòng xúc tiến đầu tư: phụ trách toàn diện công tác thu hút đầu tư của khu kinh tế mới, phụ trách đối ngoại, đàm phán…



Phòng quy hoạch bảo vệ môi trường: phụ trách tổng thể quy hoạch khu kinh tế mới, lập kế hoạch bảo vệ môi trường, phụ trách các đường xá trực thuộc khu kinh tế mới, bảo vệ các công vụ bảo vệ môi trường và giữ gìn vệ sinh, phụ trách quan hệ với các huyện thị…



Ngoài ra, khu kinh tế mới còn có hẳn một phòng có chức trách "điều quản", giống như cục công án có cơ cấu phân cục, hay như phân cục của cục đất đai, công thương, thuế vụ, tài chính, nông nghiệp… . Những tổ chức này đều trực tiếp nhận sự lãnh đạo của Ban quản lý khu kinh tế mới.



Đương nhiên, đây chỉ là phương án đề xuất của hắn, còn phải trải qua khâu hoàn thiện của Tôn Hiểu Linh, đề cập người nào nên làm việc gì, cương vị gì, bao nhiêu nhân viên, … những việc cụ thể hắn không cần quan tâm.



Về phần sắp xếp nhân sự, An Tại Đào hiểu, xuất phát từ vấn đề ổn định, ở thành phố cũng thế, ở huyện cũng thế, khẳng định sẽ theo nguyên tắc an trí tại chỗ. Nói cách khác, một ít cán bộ của ba xã thị ban đầu không có bất kỳ xáo trộn gì lớn.



Bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới, Chủ nhiệm Ban quản lý sẽ kiêm Bí thư, điều này xác định không thể nghi ngờ. Còn lại, đơn giản là thiết lập vài Chủ nhiệm Phó chủ nhiệm cấp trưởng phòng, An Tại Đào đã sớm quyết định. Vì đảm bảo nắm trong tay quyền quản lý khu kinh tế mới, Tôn Hiểu Linh, Lương Mậu Tài, Lão Lộ ba người này hắn khẳng định không tiếc giá nào cũng phải là nòng cốt. Đây là những tâm phúc và trợ thủ đắc lực hắn vất vả gieo trồng làm sao có thể không dùng đến?



Đem phương án phác thảo giao cho Tôn Hiểu Linh, An Tại Đào chuẩn bị lái xe quay về huyện, ngày mai là thứ bảy ngày 18 tháng 9, hắn đã nhận lời Trần gia lên bệnh viện tỉnh cho tủy cứu Trần Duệ.



(hihi, em nhớ nhầm ngày, chap 205 là mới thử tủy thôi, chưa ghép, mai mới ghép ạ, sr các bác, em đính chính để các bác tiện theo dõi)



Lúc hắn định lên xe rời khỏi thị trấn, đã hơn 5h chiều, hiện tại đường rất tốt, từ thị trấn đến huyện mất không đến nửa giờ, hắn thật ra cũng không vội tan tầm.



Đang lúc định lên xe, thì đột nhiên nhận được điện thoai, số điện thoại nhà riêng hắn ở huyện, hắn miễn cưỡng bắt máy, không ngờ là Trúc Tử.



- Anh, anh nhanh về… có chuyện rồi



Giọng Trúc Tử gấp gáp.



An Tại Đào kinh ngạc:



- Trúc Tử, có chuyện gì vậy?



- Anh, chị Lưu Ngạn đi gặp mặt…



Gặp mặt? Lưu Ngạn? Hắn đột nhiên ngẩn ra, cả người chấn động, sắc mặt có chút đỏ lên, trong đầu cũng không hiểu là cảm giác gì.



Cô làm sao lại đi gặp mặt? Sao lại thế này? Hắn đứng ở đó, kinh ngạc mà ngây ngốc một hồi, tâm tình đột nhiên bấn loạn. Nhưng nghĩ đến việc Lưu Ngạn là một thiếu nữ trưởng thành, đã đến lúc bàn chuyện hôn nhận, cũng là chuyện bình thường.



Lưu Ngạn gặp mặt, có liên quan gì đến mình chứ?



Hắn tâm tư chuyển động, có chút bàng hoàng, quên cả việc tiếp tục nói chuyện với Trúc Tử, cho đến khi Trúc Tử ở trong điện thoại liên tục gọi anh nhưng không nghe hắn đáp lời, mới bất đắc dĩ cúp máy.



Làm sao có chuyện như thế? Vì sao?



An Tại Đào đứng ở sân cơ quan, thật lâu không hề động đậy, cán bộ cơ quan tan tầm thấy sắc mặt hắn bất ổn, cũng không dám đến chào hỏi.
An Tại Đào bình thản nói, nhìn lướt qua Hoàng Thắng ngồi đối diện.



Hoàng Thắng đứng dậy, cười nói:



- Lưu Trưởng ban, vị này là…



Thấy cô gái cao quý kiêu ngạo này luôn tỏ ra khinh khi mình, đột nhiên trước mặt nam tử kia lại cực kỳ dịu dàng, Hoàng Thắng thốt nhiên có cảm giác bất an, kèm theo chút ghen tức không biết vì sao càng lúc càng dâng cao lên trong lòng.



Lưu Ngạn không để ý Hoàng Thắng, chỉ nhìn An Tại Đào:



- Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn.



Thấy Lưu Ngạn cùng An Tại Đào định đi, Hoàng Thắng nhíu mày, liền chắn trước mặt:



- Lưu Trưởng ban, dì Tôn còn chưa về, vị này là bằng hữu của cô à, đến đây, chúng ta cũng nhau ăn đi. Phục vụ, cho xin thêm hai cái ghế.



Nhìn Hoàng Thắng, An Tại Đào càng bực tức, hắn liếc Lưu Ngạn một cái:



- Hai người tiếp tục đi, kệ tôi và Trúc Tử.



Nói xong, An Tại Đào kéo Trúc Tử sang bàn khác, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho Trúc Tử gọi một chút bánh ngọt, một ly nước trái cây, còn mình thì kêu hai chai bia.



Lưu Ngạn đứng đó, ngượng ngập xoắn tay vào nhau, rồi cầm áo khoác đến ngồi bên người Trúc Tử, yên lặng nhìn An Tại Đào. Cũng biết nên nói gì nữa. Với sự hòa hợp giữa hai người, cô tất nhiên hiểu, An Tại Đào vì sao đến đây, An Tại Đào dường như… dường như nam nhân này còn có chút ghen tỵ. Ừ, còn có chút tức giận.



Đọc được điều đó, Lưu Ngạn bỗng nhiên thấy vui mừng.



Hoàng Thắng ngồi bên kia, thấy nữ thần trong lòng mình đối với nam nhân kia có chút e thẹn, có chút dịu dàng, lòng đố kỵ lại càng nồng đậm. Anh ta giống như bị ma xui quỷ khiến cầm theo lẵng hoa đi tới, đặt trên bàn:



- Lưu Trưởng ban, đây là chút tâm ý của tôi, xin hãy nhận lấy.



An Tại Đào nhíu mày, nhưng không nói gì. Lưu Ngạn đứng dậy, lạnh lùng:



- Anh cầm về đi!



Trúc Tử lập tức đặt ly trái cây xuống, đứng dậy, hai mắt mở lớn, cao giọng nói:



- Người này rõ là đáng ghét. Chị Lưu Ngạn không muốn quen anh, anh đưa hoa lại làm gì?



Hoàng Thắng trong lòng run giận, sắc mặt ửng đỏ. Anh ta cũng là một thanh niên thế gia nên cũng có phần ngạo khí, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp chuyện khó chịu như vậy. Lại thấy rất nhiều khách hàng đang nhìn mình, không kìm nổi trầm giọng nói:



- Lưu Trưởng ban, tôi là thành tâm, cô có thể không nhận, nhưng cô không thể làm nhục tôi.



- Tránh ra.



Lưu Ngạn ngồi phịch xuống, nghiến răng nói.



An Tại Đào khóe miệng nhếch lên, chậm rãi đứng dậy, quét mắt nhìn Hoàng Thắng, thản nhiên:



- Này vị bằng hữu, tặng hoa không đúng lúc rồi.



Chợt hắn cúi đầu nhìn Lưu Ngạn:



- Lưu Ngạn, xem thích hoa sao? Nếu em thích, toàn bộ hoa nơi này anh mua tặng em. Nhân viên phục vụ!



Một nữ nhân viên chạy vội tới, độngtĩnh bên này sớm đã kinhđộng các nhân viên phục vụ trong đại sảnh:



- Ngài có gì chỉ bảo?



- Đem tất cả các lẵng hoa các cô có ra cho tôi, tôi mua hết.



An Tại Đào khoát tay.



Nữ nhan viên phục vụ do dự một chút:



- Ngài… trong quán bây giờ có hơn mười lẵng hoa, ngài mua hết sao?



- Mua hết!



An Tại Đào uống một ngụm bia, lạnh lùng nói.



Thấy bảy tám nhân viên vội vàng chạy đến mang theo mấy cái giỏ hoa, Tôn Hiểu Mẫn liền từ trong nhà vệ sinh đi ra. Đột nhiên thoáng thấy Lưu Ngạn ngồi cùng An Tại Đào và Trúc Tử, mặt Lưu Ngạn đỏ bừng. Mà Hoàng Thắng thì bối rối khó xử đứng đó, tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ.



Tôn Hiểu Mẫn giật mình: sao lại thế này?