Quan Thanh
Chương 210 : Tình một đêm…!
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Cô khẩn trương đi tới, cười gọi:
- A, Bí thư An, ngài cũng ở đây ạ, thật là khéo a!
An Tại Đào nhẹ nhàng đứng dậy, bắt tay TônHiểu Mẫn:
- Đúng vậy, Phó chủ tịch Tôn, thật đúng là vừa khéo, tôi cũng dẫn em tôi tới đây ăn tối.
Đang nói chuyện, mấy nhân viên mang theo mười mấy giỏ hoa rực rỡ trong sự tò mò kinh ngạc vội vàng đi tới. An Tại Đào cười ha hả:
- Không phải đem sang bên này, xe tôi ở bên ngoài, phiền các cô mang ra xe dùm tôi.
Nói xong, An Tại Đào vỗ vai Trúc Tử:
- Phó chủ tịch Tôn, tôi còn có việc, xin đi trước.
An Tại Đào kéo tay Trúc Tử đi qua người Hoàng Thắng và Tôn Hiểu Mẫn, trong một thoáng như nháy mắt đó, Hoàng Thắng rõ ràng nhìn hắn đầy oán hận.
- Chờ em với!
Lưu Ngạn đứng dậy, cầm áo khoác lên:
- Chị Tôn, em theo xe An Tại Đào về trước!
Hoàng Thắng sầu não hỏi:
- Dì Tôn, người kia là ai? Hắn có quan hệ như thế nào với Lưu Ngạn?
Tôn Hiểu Mẫn thở dài. Cô mơ hồ đoán được, mình đêm nay đã chọc vào tổ ong vò vẽ. Xem, Lưu Ngạn đối với An Tại Đào… Không dưng đi đắc tội với An Tại Đào, cô buồn bực nói:
- Cháu không biết anh ta? Huyện ủy viên, Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, cũng là Chủ nhiệm Khu kinh tế mới Tư Hà trong tương lai, là một quý nhân mới tới Quy Ninh. Tiểu Hoàng, cô khuyên cháu quên chuyện này đi.
Về đến nhà, Trúc Tử biết ý mà mang theo bánh trái về phòng của An Tại Đào, nhường không gian lại cho hai người.
Thấy An Tại Đào yên lặng đem một đám lẵng hoa ung dung thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra cắm cụi bày biện trong phòng khách, Lưu Ngạn đành lên tiếng trước:
- Anh đừng như vậy nữa, em cũng không biết Tôn Hiểu Mẫn định giới thiệu cho em…
An Tại Đào đầu vai run lên, chậm rãi đứng dậy, nhìn gương mặt xinh đẹp đang ửng hồng của Lưu Ngạn, thật lâu sau, mới thở dài:
- Anh biết, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của em!
Kỳ thật, anh cũng biết, rất nhiều thứ anh không thể mang lại cho em.
An Tại Đào vuốt ve một bông hoa, giọng như xa như gần:
- Mặc kệ em có muốn nghe hay không, đêm nay anh phải nói với em một câu.
Ánh mắt hắn chợt trở nên nồng cháy và ngang bướng, thả từng chữ:
- Em thuộc về anh!
Mặc kệ là ai, anh cũng sẽ không cho bọn họ chạm vào một ngón tay của em.
Mặc kệ em nói anh vô sỉ, em vẫn phải là của anh!
An Tại Đào thở ra một hơi, sắc mặt đang đỏ bừng trở nên hòa hoãn, hắn như trút được gánh nặng, nhìn Lưu Ngạn một cái, rồi xoay người chậm rãi đi ra cửa.
- Anh cứ như vậy mà đi sao?
Lưu Ngạn thản nhiên cười, gật đầu với Tôn Hiểu Linh, rồi sau đó đi vào trong bếp. Từ trong bếp bay ra một mùi thơm của canh gà. Lưu Ngạn đang chuẩn bị bữa cơm chiều.
- Bí thư An, đây là phương án sơ thảo của việc xây dựng cơ cấu khu kinh tế mới, anh xem qua đi. Còn nữa, trải quan việc liên hệ với các bộ môn có liên quan ở huyện, chúng ta đã bước đầu định ra việc điều động mười tám nhân viên công tác từ các bộ môn có liên quan. Đây là danh sách và tình huống của từng người.
Tôn Hiểu Linh cầm lấy tài liệu đưa cho An Tại Đào.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, cầm lấy xấp tài liệu trên bàn xem qua. Khi hắn xem xong thì cũng mất cả nửa giờ. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp Tôn Hiểu Linh đang ngồi lặng yên xem báo thì không khỏi cười lên một tiếng:
- Chủ tịch thị trấn Tôn, tôi xem cũng khá toàn diện rồi. Cứ báo cáo đi.
Tôn Hiểu Linh do dự một chút rồi lấy từ trong túi ra một cây bút, nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, anh ký vào trong tài liệu này đi.
An Tại Đào ngẩn ra, đây chỉ là một bản sơ thảo, sao lại cần ký tên? Hắn nhìn chăm chú vào Tôn Hiểu Linh, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cô sợ trong tương lai xảy ra sự việc, sợ phải chịu trách nhiệm?"
Tôn Hiểu Linh trong lòng nhảy dựng, sắc mặt đỏ lên, không kìm nổi cúi đầu xuống, không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt trong sáng nhưng nghiêm nghị của An Tại Đào.
Nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ấp a ấp úng nói:
- Bí thư An, tôi không phải có ý đó. Chỉ có điều ngày hôm qua, Bí thư Huyện ủy Tôn đột nhiên phái người ở phòng xử lý đến, nói là bên Huyện ủy cũng đã đưa ra phương án và phương án bên đó đưa ra có sự bất đồng rất lớn với phương án của anh. Ngày hôm qua, tôi có gọi điện cho anh nhưng điện thoại của anh lại tắt máy. Tôi nghĩ, báo cáo là phương án chế định của chúng ta. Nếu như anh không ký tên thì tôi không có cách nào khác để nói chuyện với Bí thư Tôn, cũng như ở huyện.
Hóa ra là như vậy sao?
An Tại Đào thần sắc lúc này mới dịu xuống. Hắn trong lòng vừa rồi quả là có chút tức giận. Nếu Tôn Hiểu Linh thật sự là một người thích đùn đẩy trách nhiệm thì xem như hắn đã hoàn toàn nhìn lầm cô.
Nhưng hắn lập tức nhíu mày lại, hừ lạnh một tiếng.
- Ở thành phố rõ ràng đã ra chỉ thị, việc xây dựng phương án cho khu kinh tế mới là do bên chúng ta đề xuất, Huyện ủy tại sao lại xen vào? Hơn nữa, Huyện ủy không phải chỉ có một mình Bí thư Tôn. Tôi cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, tại sao tôi lại không biết việc này?
Tôn Hiểu Linh không nói gì, chỉ cười khổ một tiếng. Vấn đề giữa các lãnh đạo cấp trên, cô căn bản không biết mà cũng không lý giải được. Cô chỉ hiểu rõ rằng, cô không dựa theo phương án của Tôn Cốc mà là dựa theo phương án của An Tại Đào đề xuất. Nếu An Tại Đào không ký tên trên báo cáo, khi cô lên huyện thì khả năng sẽ bị Tôn Cốc trả về.
Đương nhiên, việc chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới Tư Hà là hạng muc do Bí thư Trương quản lý. Tôn Cốc nếu muốn chân chính cản trở cũng không có khả năng.Nhưng y có thể lợi dụng chức quyền của mình mà dìm hàng nó. Nếu phương án này không được nhanh chóng thông qua, được cấp trên phê duyệt thì những công tác chuẩn bị xây dựng khác đều căn bản không thể triển khai.
An Tại Đào cau mày, trầm ngâm một chút rồi thản nhiên cười, cúi người ký xoẹt vào trong bản sơ thảo Tôn Hiểu Linh mang đến:
- Đồng ý, báo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân phê duyệt. An Tại Đào, ngày 22 tháng 09 năm 1999.
Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy xấp tài liệu, đứng dậy, chào tạm biệt:
- Bí thư An, anh cứ nghỉ ngơi trước. Tôi nhân lúc thời gian còn sớm sẽ mang bản sơ thảo lên huyện báo danh.
An Tại Đào cũng chậm rãi đứng dậy:
- Chủ tịch thị trấn Tôn, cô cùng đừng gắng sức quá. Kỳ thật tôi nói với cô rằng, phương án này báo cáo lên huyện chỉ là một phần, chủ yếu là phê duyệt ở thành phố. Cô có hiểu ý tôi không? Hơn nữa, phương án này của chúng ta giống như một lời đề nghị. Cho nên, ở huyện thì cô chỉ cần báo lên là được. Sau này, khi công tác chúng ta gặp nhiều vấn đề, thì cần phối hợp với thành phố là đủ rồi.
Tôn Hiểu Linh sửng sốt, cảm thấy kinh ngạc và hưng phấn:
- Bí thư An, chẳng lẽ khu kinh tế mới của chúng ta là biên chế cấp Phó huyện sao?
An Tại Đào nhún vai:
- Cô trong lòng biết vậy là được rồi, đừng lộ ra ngoài. Trước mắt, quyết định của thành phố còn chưa chính thức xuống dưới, chính là vì sợ làm cho các bộ rung chuyển.
- Bí thư An, anh yên tâm, tôi biết phải làm sao.
Tôn Hiểu Linh cũng không nói gì thêm, chào Lưu Ngạn rồi vội vàng rời khỏi. Tuy nhiên, sau khi bước ra cửa, bước chân của Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng hơn, cả người đều cảm thấy rất thoải mái.