Quan Thanh

Chương 230 : Dã tâm và ngạo mạn

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


"Tôi phải cho cô biết tay!" Ý nhiệm tà ác này đột nhiên nảy ra trong đầu An Tại Đào. Cảm giác say nhanh chóng tan đi, hắn thình lình ôm lấy cánh tay Mã Hiểu Yến, dùng dức ấn cô xuống sofa, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.



Mã Hiểu Yến sắc mặt ửng đỏ, trong mắt mơ hồ ánh lên sự chờ mong. Cô ta nở nụ cười quyến rũ, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ:



- Bí thư An, tôi….



Thân hình nóng bỏng pha thêm chút khúm núm, như thể cố ý làm ra vẻ, ỡm ờ nằm trên ghế sofa, bày ra một tư thế ôn nhu.



Bộ ngực no tròn phập phồng dưới làn áo, thân hình giống như không có xương, đôi mắt quyến rũ như tơ, đôi môi đỏ tươi hé mở như muốn đem hết sự quyến rũ đàn ông phát huy đến cực điểm.



Cô liếc mắt nhìn An Tại Đào ánh mắt đang tràn đầy tia máu, bên tai truyền đến âm thanh hô hấp dồn dập thì trong lòng mừng thầm.



Ưm một tiếng, cô ta cố ý ưỡn bộ ngực của mình về phía trước.



Cổ áo của cô ta không biết từ khi nào đã rộng ra, lộ ra chút thịt trắng nõn bên trong. Hai bên khe rãnh mơ hồ có thể thấy được hai điểm màu đỏ tươi.



An Tại Đào chậm rãi ngồi thẳng thân mình, thần sắc dần trở nên thản nhiên. Hắn đột nhiên cười một cách kỳ lạ, không chút do dự lấy tay túm lấy chiếc áo ngủ của Mã Hiểu Yến.



Xoạt!



Nút thắt chiếc áo ngủ lập tức mở toang ra, bầu vú đẫy đà đột ngột nhảy ra ngoài.



An Tại Đào hung hăng bóp lấy bầu ngực đó. Ưm! Mã Hiểu Yến đôi mắt quyến rũ liếc nhìn An Tại Đào, trong miệng phát ra tiếng nỉ non mờ ám, thân hình uốn éo.



An Tại Đào lại một tay hung hăng bóp mạnh, còn tay kia thì đặt lên bờ vai trắng hồng của Mã Hiểu Yến, cười lạnh một tiếng:



- Khoan đã!



Mã Hiểu Yến nao nao, thân hình lập tức mềm xuống.



An Tại Đào chậm rãi buông tay ra, thuận tay vuốt vuốt chiếc áo ngủ của Mã Hiểu Yến, thản nhiên nói:



- Mã Hiểu Yến, tôi biết cô muốn cái gì, mà tôi đương nhiên có thể cho cô cái đó.



- Nhưng tôi phải nhắc nhở cô một chút. Con người tôi có một tật xấu, người phụ nữ nào mà tôi chạm qua thì không bao giờ muốn để cho người khác. Nếu cô có thể làm như vậy thì tôi sẽ không phản đối việc vui vẻ với cô một chút. Cô hãy suy xét cho rõ ràng.



Lời nói của An Tại Đào lạnh như băng nhưng cũng rất ngạo mạn, hống hách, trong mắt toát ra sự khinh miệt khiến cho Mã Hiểu Yến cả người run rẩy, sắc mặt đang ửng đỏ đột nhiên trở nên trắng bệch.



Cô ta là một người phụ nữ rất có dã tâm. Tuy rằng cô ta biết lợi dụng "vốn tự có" của mình để đạt được mục đích, nhưng cũng quyết không trở thành vật phẩm chuyên dụng của riêng một người đàn ông.



Cô không làm được, tuyệt đối không làm được. Đương nhiên, cũng chưa từng nghĩ đến. Trong mắt của cô ta, đêm nay cũng chỉ là một sự giao dịch mà thôi. Bất kể là Tôn Cốc hay là An Tại Đào, cũng chỉ là một trong những đối tượng đàn ông cô ta lợi dụng mà thôi.




Vi Cương và nhân viên tài vụ Lý của đại đội giao thông cấu kết với nhau, trong sáu tháng cuối năm 1999 đến hiện tại đã lợi dụng tiền nộp phạt để tham ô gần ba trăm ngàn, gần đây đã bị đội thanh tra của cảnh sát giao thông tra xét được.



Buổi sáng cùng ngày, ông ta đã hung hăng mắng cho Vi Cương một trận, sau đó đến ngân hàng rút tiền tiết kiệm của gia đình để đắp vào tiền tham ô, rồi xin từ chức. Bây giờ, Vi Chi Kiến cảm thấy an tâm được một chút. Tiền tham ô cũng đã bù vào, công việc cũng đã gửi đơn từ chức, xem ra ông ta đã công tác vì nhân dân Quy Ninh trong vòng hai mươi năm nên sự việc xảy ra cũng không thể không giải quyết.



Ai ngờ, Phó trưởng phòng Lý, người không hề qua lại với Vi Chi Kiến đã đem chuyện này báo cáo lên cho Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc. Tôn Cốc hai ngày nay đang cảm thấy buồn phiền, đột nhiên nghe được chuyện như vậy thì khoát tay với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh, lạnh lùng nói:



- Hết thảy theo trình tự pháp luật xử lý.



Vi Chi Kiến lúc ấy thật nóng giận. Ông ta đã công tác trong ngày công an, biết vụ án tham ô theo quy định của pháp luật sẽ do viện kiểm sát tiếp nhận. Dựa theo trình tự xử lý của pháp luật thì phải đến viện kiểm sát báo án. Vụ án một khi đã tiến vào tố tụng hình sự thì không dễ dàng chấm dứt. Vi Cương khẳng định là sẽ bị bỏ tù.



Buổi tối, ông ta mang quà tặng đến nhà Tôn Cốc, một phen nước mắt nước mũi tố khổ với Tôn Cốc, khẩn xin Tôn Cốc hạ thủ lưu tình. Ông ta biết, chuyện của Vi Cương chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần Huyện ủy mắt nhắm mắt mở, vì ông ta đã từng là một Trưởng phòng công an huyện mà biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không.



Nhưng Vi Chi Kiến lại không ngờ, Tôn Cốc không hề nể mặt ông ta. Bất kể Vi Chi Kiến khẩn cầu như thế nào ông ta cũng không chấp nhận.



Vi Chi Kiến không nghĩ ra, mình dù sao cũng là một đồng chí cán bộ lão thành, công tác vì đảng nhiều năm như vậy, không có công thì cũng có lao? Hơn nữa, mấy năm nay, ông ta đã đi theo Tôn Cốc làm tùy tùng, chẳng lẽ bấy nhiêu cũng không đủ tình cảm hay sao? Ông ta cũng không biết, bởi vì ông ta gần gũi với Chủ tịch huyện Hạ Canh mà Tôn Cốc đã sớm xem ông ta như cái đinh trong mắt.



Kỳ thật thì Vi Chi Kiến cũng không phải là nghiêng về Hạ Canh. Chỉ có điều là ông ta cảm thấy mình cũng gần về hưu rồi, cũng không đáng phải đắc tội với Chủ tịch huyện Hạ. Cho nên, Hạ Canh có việc tìm ông ta thì ông ta cũng phải nể mặt Hạ Canh vài phần, chứ không nghĩ chính vì thế mà đắc tội với Tôn Cốc.



Thấy Tôn Cốc vô tình như vậy, lửa giận trong người Vi Chi Kiến bốc lên, liền làm náo loạn trong nhà Tôn Cốc. Tôn Cốc giận dữ đuổi Vi Chi Kiến ra ngoài. Nguồn: https://truyenfull.vn



Vi Chi Kiến rơi vào đường cùng, liền quay đầu đến Hạ gia. Hạ Canh cũng khá khách khi, nhưng vừa nghe xong chuyện này thì cũng tỏ ra bất lực, bảo ông ta khẩn trương trở về bảo Vi Cương ra đầu thú để hưởng sự khoan hồng.



Vi Chi Kiến tức giận muốn chửi chó má. Nhưng đắc tội với Bí thư Huyện ủy rồi, mà còn đắc tội với Chủ tịch huyện thì ông ta làm sao mà sống ở đây được.



Từ nhà Hạ Canh đi ra, ông ta đột nhiên nhớ đến Phó bí thư tân nhậm An Tại Đào, nên cũng cố không quan tâm đến việc làm phiền lãnh đạo giữa đêm khuya, chạy lên lầu gõ cửa phòng An Tại Đào.



An Tại Đào đang nằm trên giường đọc sách, thình lình nghe tiếng người gõ cửa, ra mở cửa thì thấy Vi Chi Kiến nên cũng giật mình kinh ngạc:



- Trưởng phòng Vi, tìm tôi có việc à?



Vi Chi Kiến đỏ mặt lên, cúi đầu nói:



- Phó bí thư An, lão Vi có chút yêu cầu nhờ cậu hỗ trợ, có thể vào nhà nói hay không?



- Phó bí thư An, tôi thật sự cần cậu giúp đỡ. Tham ô ba trăm ngàn ít nhất bị phán năm năm tù giam, thời hạn thi hành án ngay lần đầu tuyên án. Ở tù vài năm thì cuộc đời nó coi như tiêu. Phó bí thư An, con trai tôi chưa đến 21 tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ.



Vi Chi Kiến mắt rướm lệ, nắm lấy tay An Tại Đào không buông.