Quan Thanh
Chương 259 : “Câu trả lời” của Trương Bằng Viễn
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Tôn Hiểu Linh luôn dịu dàng, đoan trang, là điển hình của người phụ nữ tri thức chín chắn. Hơn nữa là người trong quan trường nên lại có thêm vài phần thâm trầm. Hôm nay cô đột nhiên để lộ ra vẻ nũng nịu đáng yêu của các cô mới lớn khiến An Tại Đào ngẩn ngơ nhìn, nhưng hắn liền bỏ qua.
Xe chạy rất nhanh, không ngừng lao đi vun vút trên đường, chiếc Porsche thể thao màu xanh da trời tạo nên một cơn gió cuồn cuộn trên con đường quốc lộ. Thấp thoáng phía tây bóng chiều đỏ ối dần buông…Tôn Hiểu Linh ngồi ỏ bên phải, đầu hơi cuối thấp, hai tay túm lấy cái túi xách màu hồng phấn của mình vân vê nhè nhẹ, trong lòng vừa run rẩy lại vừa hưng phấn, lại còn có một chút thẹn thùng không hiểu vì sao.
"Đã từng tuổi này rồi, vậy mà…", trong lòng Tôn Hiểu Linh cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nhớ tới mấy ngày nay hàng đêm mất ngủ, nhớ tới mấy ngày nay tâm tư đau khổ, cô liền cắn chặt răng, đỏ mặt đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn về phía An Tại Đào.
Từ lúc ở Hồng Kông rõ ràng mọi chuyện, lòng cô dậy sóng, những cơn sóng tình không nói nên lời. Cô muốn nói hết. Muốn nhào vào lòng người con trai này bày tỏ nội tâm đang bị dày vò của mình. Nếu cứ bị vò xé như thế này, cô cảm thấy mình sẽ phát điên, thật sự phát điên!
Có nhiều lúc cô muốn chạy trốn, chạy thật xa khỏi An Tại Đào, thoát khỏi hình bóng của chàng trai này. Đáng tiếc, cô lại trốn không thoát.
Nhưng mặc dù tâm tư trĩu nặng và ngàn lời chất chứa, nhiều lúc đã ngập ngừng bên bờ môi mà không sao cất nổi thành lời…
Hai người vào một tiệm cơm Tây có tên "Phong cách Scotland", tuỳ ý ăn vài món, còn uống chút rượu vang đỏ lãng mạn, chỉ có điều sự lãng mạn thật sự thì hầu như thiếu vắng. Một tiếng sau, khuôn mặt thanh tú của Tôn Hiểu Linh đỏ ửng lên, vẻ mặt đầy phức tạp.
Mặt đối mặt một chỗ với hắn, cô cũng không dám nói cái gì. Cô sợ hãi, cô thật sự sợ hãi sự gượng gạo của người đàn ông này sẽ vô tình làm tan nát trái tim đang thêu dệt giấc mộng đẹp bấy lâu của mình. Mà lúc này trái tim cô không thể và không đủ sức chịu đựng vết thương sau khi tỉnh mộng.
Ăn cơm xong, hai người lên xe, An Tại Đào lái xe đưa cô tới thị trấn. Suốt dọc đường, vẫn một không khí lặng lẽ.
Ánh trăng vằng vặc trải dài trên con đường mòn sơn thôn đẹp đẽ và vắng lặng. An Tại Đào đậu xe ở chỗ này, mắt dõi theo bóng dáng cô đơn của Tôn Hiểu Linh đi ở phía trước, thỉnh thoảng bên tai truyền đến tiếng chó sủa vu vơ. Chốc chốc lại thấy bóng một con mèo hoặc chó hoang lang thang chạy ngang qua.
An Tại Đào thở dài, xoay người định đi về phía chiếc xe. Nhưng đột nhiên, khi hắn vừa xoay người bỗng thấy dưới ánh trăng sáng ngời, Tôn Hiểu Linh mặt mày đỏ ửng chạy ngược lại. Gì vậy?
An Tại Đào còn chưa kịp phản ứng, Tôn Hiểu Linh đã như một cơn gió lốc nhảy vọt vào lòng hắn, ôm chặt lấy lưng hắn, tựa đầu vào ngực hắn, bộ ngực đầy đặn căng tròn run rẩy phập phồng. Qua lớp áo mỏng mùa hè, hắn cảm nhận được rõ ràng hai điểm nhỏ đang run rẩy vì kích động ở trước ngực cô.
An Tại Đào giật mình kinh hãi, chung quanh là màn đêm thanh vắng không một bóng người, lúng túng giơ tay lên, thân hình cứng đờ ngay tại chỗ.
Nhưng bất chợt, phía dưới không tự chủ được, nổi lên phản ứng theo bản năng. Đúng vào lúc này, đột nhiên Tôn Hiểu Linh nhón chân lên, hôn phớt lên má hắn một cái, sau đó buông vòng tay ôm An Tại Đào ra, mặt đỏ như gấc xoay người bỏ chạy.
An Tại Đào cười khổ, khẩn trương chui vào xe, nhưng vòng tay ôm và nụ hôn của Tôn Hiểu Linh đã làm hắn âm thầm kích động. Mặc dù hắn có vài chục năm từng trải, nhưng ở đời này thân thể vẫn tràn đầy sinh lực, bản năng và nhu cầu sinh lý vẫn rất mạnh mẽ.
Lúc chạy xe ngang qua trụ sở tạm thời của Khu kinh tế mới, đã thấy Mã Hiểu Yến và một nữ nhân viên văn phòng đạp xe đạp dưới ánh trăng sáng ngời sóng vai nhau từ trong viện đi ra.
- Chủ nhiệm Mã, Tiểu Lý, sao trễ thế này mới đi? Đêm đường xa không an toàn, quay về cất xe đi, rồi lên xe, tôi đưa hai người về.
An Tại Đào dừng xe lại.
Mã Hiểu Yến và Tiểu Lý quay lại cất xe đạp, vội vàng lên xe, cười hì hì nói:
- Bí thư An, chúng tôi đang chuẩn bị cho hội nghị, sợ ngày mai không làm kịp, cho nên tối nay phải sắp xếp ổn thoả trước. Bí thư An, đã trễ thế này, anh đang…?
- Ha ha, ở huyện có việc, tôi và Chủ nhiệm Tôn đều tham gia. Xong, tôi đưa Chủ nhiệm Tôn về.
An Tại Đào cười cười, nhắc tới Tôn Hiểu Linh, phía bụng dưới của hắn không ngờ lại dâng lên một ngọn lửa nóng, bị áp chế, nơi đó lại có dấu hiệu "rục rịch". Hắn cắn chặt răng, đạp mạnh chân ga chạy đi.
Đến tiểu khu ở thị trấn, hắn cho Tiểu Lý xuống, sau đó lại đưa Mã Hiểu Yến về. Trên đường, Mã Hiểu Yến đỏ mặt do dự một hồi, mới hạ giọng nói:
- Bí thư An, cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.
An Tại Đào vừa lái xe vừa cười nhẹ:
- Đây là quyết định của tổ chức, không có gì. Cho cô làm là bởi vì cô rất thích hợp, sau này cố gắng công tác, dùng thực tế chứng minh năng lực của cô, cũng chứng minh tôi không có nhìn lầm người. Tôi tin tưởng, cô sẽ làm được. Chỉ cần cô làm tốt, qua năm cũng có thể trở thành trợ lý chủ nhiệm, sau đó tôi đến Ban tổ chức cán bộ xem có thể giúp cô tranh thủ một biên chế trưởng phòng hay không.
Tin tức Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vì công ty Phú Thành mà gióng trống khua chiêng tổ chức mít-tinh chào đón, rất nhanh truyền tới Quy Ninh. Đang theo Tập Đức Khải khảo sát, tham quan công viên sinh thái Dương Quang, Bí thư Huyện uỷ Tôn Cốc, đương nhiên là biết tin tức kia trước tiên.
Nhận điện thoại xong, Tôn Cốc biến sắc, im lặng một lúc lâu. Đến nỗi Tập Đức Khải dẫn đoàn khảo sát thành phố Hải Lan đi một đoạn thật xa, thấy Tôn Cốc một mình rơi lại xa xa ở phía sau, không khỏi nhíu mày. Trong lòng Tôn Cốc sự tức giận và cảm giác bất an đã chất chứa đến mức cao nhất.
Người của công ty Phú Thành tại sao đến vào hôm nay? Tại sao huyện không biết gì cả? Rốt cuộc An Tại Đào muốn làm gì? Không phải là hắn đi khám bệnh sao? Thế nhưng gác sang một bên chuyện huyện trực tiếp vận động thành phố, đối với Tôn Cốc mà nói, An Tại Đào toan tính thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ...Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn làm như vậy chính là ông ta "Nhắc nhở" mình, chuyện này dễ dàng đáp lại sao?
Theo lý, một buỗi lễ chào đón như vậy, huyện ủy Quy Ninh cùng lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện phải tham dự. Nhưng không tham dự thì cũng được đi, thành phố không thông báo cho huyện mà tự ý làm chuyện này, bề ngoài thì cũng không có gì, nhưng vấn đề là ở chỗ, Trương Bằng Viễn lại ở cuộc hội nghị chào đón này chỉ đích danh An Tại Đào đại diện huyện ủy Quy Ninh và khu kinh tế mới Tư Hà phát biểu.
Điều này có ý nghĩa gì? Không có ai rõ ràng hơn Tôn Cốc, và y càng hoang mang. Lập tức ý thức được mình tự cho là thông minh nhưng đã đi sai nước cờ, trong lòng Tôn Cốc run lên, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi hột.
Y vốn là cáo mượn oai hùm, trước giờ chưa từng thật sự lo lắng. Bây giờ, hơn bất cứ ai khác y càng hiểu rõ, Tập Đức Khải và y tuy là thân thích, nhưng không có nghĩa là Mã Diễm Minh - chỗ dựa vững chắc của Tập Đức Khải, cũng sẽ trở thành chỗ dựa của y. Bình thường thì "Cáo mượn oai hùm" nhưng nếu như Trương Bằng Viễn thật sự không nể "Mặt mũi" Mã Diễm Minh, thật muốn động đến Tập Đức Khải, thì mình cũng phải có hành động.
Tập Đức Khải nặng nề ho khan hai tiếng, lại thấy Tôn Cốc vội vã đi tới, sắc mặt tái nhợt, âm thầm vừa đi vừa nhíu mày, bèn đi chậm lại, từ từ cùng y đứng chung một chỗ, sau đó sóng vai đi tới một bên, hạ giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Tôn Cốc vội vã đem tin tức vừa nhận được nói qua một lần, lại đem suy đoán và phán đoán của mình nói ra, sau đó nôn nóng bất an nhìn dãy núi trùng điệp xa xa, lòng bàn tay hơi run rẩy.
Tập Đức Khải trầm ngâm một chút, liếc nhìn Tôn Cốc một cái, cảm thấy ngạc nhiên vì y rất không có tiền đồ. Chỉ là cái ghế Bí thư huyện ủy một huyện nghèo thôi, cần gì phải nghiêm trọng như vậy?
Ông ta ung dung cười cười:
- Khụ, thật ra thì người chuyển thì sống, cây chuyển thì chết, thay đổi nơi chốn cũng chưa chắc chính là chuyện xấu! Anh ở Quy Ninh này đã lâu, người lãnh đạo nào cũng sẽ muốn động tới ngươi! Hơn nữa, điều chỉnh đến huyện khác cũng sẽ dành cho anh một vị trí thích hợp, dù sao, anh cũng không phạm sai lầm. Đây chỉ là điều chỉnh cán bộ.
Tôn Cốc âm thầm mắng hai tiếng. Y thầm nghĩ, đúng là không phải người trong cuộc thì nói sao cũng được! Ở trước mặt ta cũng dùng cái giọng điệu mị dân này! Nếu đã điều ta đi khỏi Quy Ninh, ngươi cho rằng Trương Bằng Viễn còn có thể chuẩn bị một vị trí tốt đẹp cho ta? Không chừng sẽ đưa ta đi Mặt trận Tổ Quốc thành phố hoặc là Hội đồng nhân dân thành phố dưỡng lão đây!
- Anh họ, giúp tôi một lần đi, tôi sẽ không quên ơn của anh đâu!
Có việc cầu người, Tôn Cốc phải cúi đầu nhỏ giọng khẩn cầu.
Tập Đức Khải lại nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu mới cúi đầu nói:
- Để em gái tôi tranh thủ vào Thủ đô một chuyến xem sao, trước hết gặp vợ tôi, Tiểu Lan sẽ chỉ cô ấy làm như thế nào!
Ào ào! Gió lớn đột nhiên mạnh lên. Bầu trời vốn đang quang đãng thoáng cái mây đen bao phủ mờ mịt, sắc trời chợt trở nên u ám nặng nề, từng lằn chớp ngang dọc xé rạch màn trời như những con rắn bạc nhảy múa tán loạn, sấm sét nổ vang, những giọt mưa bắt đầu rơi lác đác.
Đang theo đoàn khảo sát thành phố Hải Lan, Tôn Hiểu Linh thấy sắc trời đột nhiên biến đổi, vội vàng dẫn mọi người chạy về phía toà nhà cơ quan.
Lúc lên lầu, Tôn Hiểu Linh nhận được điện thoại của An Tại Đào. Hắn dặn dò cô, dù thế nào cũng phải nghĩ cách sắp xếp một "ký túc xá" cho mười mấy người của công ty Phú Thành, nếu như thật sự không được, thì mướn mấy phòng nhỏ trong huyện.
Khi đi ngang qua phòng làm việc, đột nhiên nghe thấy trong phòng làm việc có mấy nhân viên đang tụ tập xem ti vi nhỏ giọng bàn tán cái gì đó, Tôn Hiểu Linh nhíu nhíu mày. Cô sải bước đi vào, hỏi:
- Giờ làm việc, làm sao lại mở ti vi?
Một nhân viên cười hì hì:
- Chủ nhiệm Tôn, là Bí thư An gọi điện thoại bảo phòng làm việc chúng ta xem tin tức Phòng Sơn. Chị xem, đây là tin tức của đài truyền hình: "Chiều nay, Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố long trọng tổ chức buổi mít-tinh chào đón người của công ty Phú Thành Hồng Kông, Bí thư Trương đọc diễn văn"… Ồ, Chủ nhiệm Tôn, chị xem, đây không phải là Bí thư An sao? Ngay đây này!