Quan Thanh

Chương 260 : Lật đổ Tôn Cốc

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Sau đại hội, An Tại Đào lại cùng với Trương Bằng Viễn xem xét lại tình huống. Sau đó cùng đi ô tô đến huyện Quy Ninh. An Tại Đào đã gọi điện thoại về văn phòng, bảo Mã Hiểu Yến đặt sẵn mười mấy phòng ở nhà khách Quy Ninh.



Dựa theo các dấu hiệu và sự phán đoán sau khi nói chuyện với Trương Bằng Viễn, An Tại Đào xác định Trương Bằng Viễn đã hạ quyết tâm bắt cho được Tôn Cốc. Bởi vậy, dường như kết cuộc của Tôn Cốc đã được quyết định.



Kỳ thật thì điều chuyển Tôn Cốc hay không thì cũng không có quan hệ gì với hắn. Dù sao, ai làm Bí thư Huyện ủy thì cũng không đến lượt hắn. Hắn kinh nghiệm lý lịch vẫn còn quá non nớt, đề bạt lên Phó bí thư Huyện ủy đã là một sự ưu ái rồi. Trước mắt, mọi tâm huyết của hắn đều dồn vào khu kinh tế mới Tư Hà, khả năng tiếp cận vị trí của Tôn Cốc là không có.



Hiện tại, điều duy nhất cần chú ý là rốt cuộc ai sẽ đến nhậm chức Bí thư Huyện ủy. Là Lãnh Mai, Hạ Canh hay là một người khác? An Tại Đào đối với tác phong làm việc của Trương Bằng Viễn thì hắn cho rằng Lãnh Mai có khả năng nhiều nhất.



Còn về phần Hạ Canh, nếu điều chuyển đến một huyện khác, tiếp tục làm Chủ tịch huyện thì đây là một kết quả tốt. Nhưng nếu điều chuyển đến một đơn vị cấp hai ở thành phố thì đây quả thật là một kết cuộc khá bi thảm.



Đương nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng Hạ Canh được thăng chức.



Tuy nhiên, An Tại Đào cảm thấy, khả năng này là quá thấp. Nếu Trương Bằng Viễn muốn trọng dụng Hạ Canh, trực tiếp điều Hạ Canh làm Bí thư Huyện ủy Quy Ninh thì chẳng khác nào đẩy Lãnh Mai đi xuống.



Theo góc độ làm việc, Hạ Canh nhậm chức Bí thư Huyện ủy thì thích hợp hơn so với Lãnh Mai. Bởi vì Hạ Canh rất quen thuộc tình huống ở Quy Ninh, kinh nghiệm công tác tại cơ sở phong phú, lại đảm nhận chức Chủ tịch huyện. Nếu ông ta đảm nhận chức Bí thư Huyện ủy thì cũng là có lợi cho thế cục ổn định của Quy Ninh.



Nhưng sự tình trong quan trường là không ai nói trước được. Ở rất nhiều thời điểm điều chuyển cán bộ đều không chú ý đến kinh nghiệm công tác để làm nguyên tắc cân nhắc.



Tuy nhiên, đối với An Tại Đào mà nói, đây cũng chỉ là sự tò mò mà thôi. Hắn đã sớm có chủ ý nếu có thể đứng thành hàng thì đứng thành hàng. Nếu cần tỏ thái độ thì tỏ thái độ. Trong thời khắc mẫn cảm này, hắn không rõ mình có đứng thành hàng hay không. Nhưng chuyện làm cho Tôn Cốc rơi đài là chuyện của Trương Bằng Viễn, hắn không muốn bị trộn lẫn vào và làm bia cho người ta bắn.



Tục ngữ có câu "Cây có bóng và người có uy". An Tại Đào tin rằng, Tôn Cốc lăn lộn ở Phòng Sơn và Quy Ninh lâu như vậy. Một khi bị ép đến con đường cùng, chỉ sợ là sẽ khơi ra không ít chuyện xấu.



An Tại Đào trong lòng rất rõ thế cục trước mắt mình. Bởi vì hôm nay thành phố cử hành đại hội hoan nghênh, hắn rất có khả năng đã bị Trương Bằng Viễn biến thành kẻ đối lập với Tôn Cốc, thậm chí là toàn bộ Huyện ủy Quy Ninh và Ủy ban nhân dân huyện.


An Tại Đào cười lạnh một tiếng:



- Bí thư Tôn, chủ quản bộ môn của khu kinh tế mới có phải hay không cũng nên thông báo qua nhân vật số một của khu là tôi một tiếng? Huyện ủy đột nhiên bổ nhiệm một cán bộ cấp một cho khu kinh tế mới có lẽ là không phù hợp với nguyên tắc của tổ chức?



- Ngày hôm qua, các Ủy viên thường vụ đã có một cuộc họp, trải qua việc thảo luận đã nhất trí cho rằng đồng chí Phong Thao đối nhân xử thế trầm ổn, tác phong công tác giản dị, kinh nghiệm công tác tổ chức rất phong phú. Về phần Huyện ủy cũng đã xét đến việc Bí thư An đang trong lúc nghỉ ngơi nên không thông báo trước. Tuy nhiên, trong hội nghị thường vụ ngày hôm nay, không phải là trước mặt cậu tiến hành biểu quyết hay sao?



- Nếu Phó bí thư An có ý kiến thì cứ lên tiếng. Nhưng nếu tất cả mọi người đều đồng ý thì xem như là đồng chí Phong Thao có thể đảm nhiệm cương vị này.



Tôn Cốc ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi bưng tách trà lên nhấp một ngụm.



An Tại Đào nắm chặt tay, nhưng lập tức giãn ra. Giờ khắc này, lửa giận của hắn dần dần tiêu tan đi, cảm thấy thật tức cười.



Có thể bởi vì nguy cơ đến gần, và Tôn Cốc tâm thần đã bấn loạn, không ngờ lại làm ra sự việc ngây thơ và ngu ngốc đến như vậy. Chẳng lẽ, biết mình khó có thể bảo vệ được vị trí thì muốn đề bạt một số cán bộ?



"Đây chỉ là trò con nít tập làm người lớn. Đến lúc này mà ông còn có tâm tư muốn phân cao thấp với tôi?"



An Tại Đào trong lòng cười lạnh một tiếng, đột nhiên bật cười ha hả:



- Một khi đã như vậy thì tôi cũng phải phục tùng quyết định của tập thể Huyện ủy. Cứ như vậy đi.



An Tại Đào liếc qua, bắt gặp ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng và khinh thường của Lãnh Mai đang đảo qua người Tôn Cốc và Hạ Canh.