Quan Thanh
Chương 273 : Đêm trước bão táp
Ngày đăng: 01:42 20/04/20
Lộ Binh phái một chiếc Audi màu đen, xế chiều hôm đó liền chở Mã Hiểu Yến cùng Tôn Hiểu Đan rời khỏi Tân Hải, tới đường cao tốc đi Thiên Nam, buổi chiều 4h từ sân bay Thiên Nam đi chuyến bay tới thủ đô.
Lúc Mã Hiểu Yến mang theo Tôn Hiểu Đan rời khỏi sân bay thủ đô, đúng là lúc ráng đỏ chân trời phía tây đang hừng hực.
Mã Hiểu Yến lôi kéo tay Tôn Hiểu Đan, nhìn ráng đỏ phía tây, hơi chần chừ liền bấm số của An Tại Đào. Lúc này An Tại Đào vừa mới dọn dẹp nhà cũ đầy bụi ở Tân Hải cùng với Trúc Tử, đang muốn ra ngoài ăn cơm, liền nhận được điện thoại của Mã Hiểu Yến.
- Bí thư An, chúng tôi đến thủ đô, hiện giờ đang ở ngã tư đường đầu tiên bên ngoài sân bay, bên cạnh là một bốt điện thoại.
Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng nói, giọng nói hơi dồn dập. Từ sau khi vâng mệnh rời khỏi Tân Hải, thần kinh của nàng liền bị kéo căn, e sợ xảy ra ngoài ý muốn, hỏng mất chuyện lớn của An Tại Đào, từ đó khiến cho mình hoàn toàn bị "Đày vào lãnh cung" trong lòng người thanh niên này.
Cũng may trên đường đi Tôn Hiểu Đan rất yên tĩnh, gần như không có gây thêm phiền toái gì cho Mã Hiểu Yến. Chỉ là rất ít nói chuyện với Mã Hiểu Yến, đương nhiên, Mã Hiểu Yến cũng lười trao đổi giống cô.
- Được, tôi đã biết. Hai người chờ tại chỗ, lập tức sẽ có người tới đón hai người.
An Tại Đào đột nhiên cười nói:
- Hiểu Yến, thả lỏng một chút, không cần khẩn trương, coi như là tới thủ đô du lịch, không cần quá khẩn trương, thả lỏng một chút! Sau khi chuyện này kết thúc, cô ở lại thủ đô chơi vài ngày.
"Hiểu Yến" ---- đây là lần đầu tiên An Tại Đào gọi tên Mã Hiểu Yến thân mật như vậy, Mã Hiểu Yến nghe xong trong lòng run lên, đôi má không tự chủ được bắt đầu ửng đỏ, trong lòng cũng vui mừng không hiểu:
- Vâng, tôi đã biết.
Buông điện thoại xuống, không bao lâu, một chiếc xe thể thao màu vàng chạy như bay tới. Trên xe đua BMW màu vàng, một cô gái dung nhan tuyệt mỹ dáng người thướt tha khỏe đẹp cân đối nhẹ nhàng bước xuống. Cô gái này mặc một bộ váy chức nghiệp trắng tinh có hoa văn màu đen tinh tế, bộ tóc dài búi ở sau gáy, khóe môi nhếch lên nở nụ cười ưu nhã, cả người phát tán ra khí chất cao quý xuất trần.
Cô gái chậm rãi đi tới, đánh giá Mã Hiểu Yến cùng Tôn Hiểu Đan từ trên xuống dưới, mỉm cười, vươn tay ra:
- Chỉ nhiệm Mã tới từ Quy Ninh đúng không? Tôi gọi Mạnh Cúc, Tiểu Đào để tôi tới đón hai người.
Ánh mắt của Mã Hiểu Yến lập tức bị khí chất cao quý đẹp đẽ của Mạnh Cúc cướp mất, trong nhất thời hơi ngây người. Nàng không nghĩ tới, thê gian này vẫn có phụ nữ cao quý như vậy, nhìn cách cô ta ăn mặc, xem khí chất của cô ta, xem dung nhan của cô ta, gần như có thể nói hoàn mỹ... Một người phụ nữ như vậy, căn bản không giống như người trong trần thế...
****
Mang theo Trúc Tử đi chơi một ngày tại Tân Hải, tới nhà Hạ Thiên Nông ăn một bữa cơm với cha mẹ vợ, sau đó sáng sớm ngày thứ ba, An Tại Đào cùng Trúc Tử quay trở về Quy Ninh.
Lên lầu, An Tại Đào vừa muốn mở cửa, lại phát hiện trên cửa dán một tờ giấy. Tờ giấy là giáo viên ngữ văn của Trúc Tử lưu lại, nói là bài viết "Bão tố theo cảm giác" của Trúc Tử một ngày trước khi thi cấp ba được trường học đề cử trên "Báo viết văn", còn nhận được phần thường, bởi vì không liên hệ được Trúc Tử, cho nên lưu lại lời nói v.v..
An Tại Đào cười ha ha, giật tờ giấy xuống:
- Trúc Tử, không tệ nha, viết văn phát biểu, về sau tiếp tục cố gắng!
Trúc Tử cũng hơi cao hứng, cười hì hì, cẩn thận cầm tờ giấy, cao hứng đi theo phía sau An Tại Đào vào phòng.
- Anh, em đọc cho anh bài viết này của em...
Trúc Tử chạy về phòng mình, lấy ra một văn bản bắt đầu nghiêm trang đọc diễn cảm.
- Cuộc sống tựa như con đường núi khúc chiết uốn lượn, đi trên con đường núi lâu rồi, sẽ gặp được đủ loại khí trời, có khi ánh mắt tươi sáng, có khi mưa dầm không ngớt, thậm chí gặp được báo tố. Lúc may mắn bạn sẽ tìm được một gian phòng nhỏ tránh mưa, nhưng rất nhiều lúc sẽ bị báo tố xối cho thương tích đầy người...
An Tại Đào mỉm cười ngồi trên ghế sa lông, nghe nghe trong lòng cũng có vài phần cảm xúc. Trong quan trường, không phải ánh nắng tươi sáng chính là gặp phải bão tố, có người may mắn, mưa không dính thân, mà có người bất hạnh, tất bị bão tố nện cho thương tích đầy người...
Suy nghĩ nhanh chóng, từng gương mặt từ sau khi tiến vào quan trường tựa hồ lần lượt hiện ra trước mắt hắn: Mông Hổ, Đỗ Canh, Hạ Canh... còn có Tôn Cốc không lâu sau...
Có người thắng sẽ có người rút lui, đây là phép tắc vĩnh viễn không thay đổi của quan trường. Bản thân mình chung quy là làm quan không phải làm việc thiện, việc cần làm là bước từng bước kiên định có lực, gặp được chướng ngại vượt qua chướng ngại, nếu như vượt không qua thì ra sức diệt trừ nó! Mặc dù chưa nói tới "giết khỏi lớp lớp vòng vây" cái gì, ít nhất cũng không thể để cho bất cứ ai cùng bất cứ chuyện gì ngăn cản đường tiền của mình!
Hắn thở một hơi thật dài, châm điếu thuốc, hít một hơi, sai dó xua tan đi chịu cảm thán và dịu dàng cuối cùng ẩn sâu trong lòng mình, cao giọng cười:
- Trúc Tử, buổi chiều anh muốn tới Huyện ủy đi làm, em ở nhà chơi nhé, lên mạng cũng được hoặc ra ngoài mua vài quyển sách về xem.