Quan Thanh

Chương 274 : Trở mặt lộ liễu

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Điều tốt đẹp không trải qua gian khổ mà có, nhất định là trong đó có sự kỳ lạ khác thường. Xế chiều, khi An Tại Đào lái xe vào toà nhà huyện ủy. Đột nhiên nhớ lại một câu nói như vậy, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, xuống xe ngẩng đầu nhìn cửa sổ bằng hợp kim nhôm ở văn phòng của Tôn Cốc ở lầu hai, rồi mới từ từ đi lên.



-Bí thư An! Chào ngài!



Một nữ nhân viên bước nhanh tới với vẻ rụt rè, mỉm cười chào hỏi An Tại Đào, An Tại Đào ngẩn ra, rồi cười nói:



-Xin chào.



-Bí thư An đi làm sao?



Bí thư An không cần gấp gáp đâu!



Các cơ quan trên dưới của huyện uỷ Quy Ninh đều không ngờ An Tại Đào thật sự tớicơ quan huyện ủy làm việc. Hắn bước nhẹ nhàng, một mạch đi vào khu văn phòng. Vừa mỉm cười đáp lại những câu chào hỏi của các cán bộ, vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, đi vào phòng làm việc của mình.



Phòng làm việc của An Tại Đào và Tôn Cốc cách văn phòng Thành ủy hai gian phòng làm việc, một gian là phòng làm việc chung của nhân viên, một gian là phòng làm việc của Đồng Hồng Cương.



Nghe được động tĩnh của An Tại Đào bên đó, Đồng Hồng Cương lấy làm kinh hãi, vội vàng ra cửa, thấy An Tại Đào đang tự dọn dẹp vệ sinh, không khỏi cười nói:



-Bí thư An, sao hôm nay đã tới làm rồi? Ài, ngài để đó cho Tiểu Lý làm cho. Tiểu Lý!



Nhân viên văn phòng huyện uỷ Tiểu Lý chạy ra, đương nhiên cô hiểu Chủ nhiệm Đồng Hồng Cươngmuốn mình quét dọn phòng cho Bí thưAn, vội vàng bước lới cầm lấy cây lau nhà trong tay An Tại Đào.



-Chủ nhiệm Đồng, tôi ở nhà cũng không có việc gì làm, bắt đầu từ bây giờ chính thức ở huyện ủy làm việc, có việc gì cần tôi xử lý, anh cứ đem tới đây!



An Tại Đào cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Đồng Hồng Cương:



-Bí thư Tôn có ở đó không? Tôi muốn báo cáo Bí thư Tôn một chút!



Đồng Hồng Cương do dự một chút, khẽ nói:



- Bí thư An, Bí thư Tôn và Chủ tịch Lãnh đi Khu kinh tế mới rồi.



-Ồ?



An Tại Đào hơi giật mình.



-À, là thế này. Bí thưTôn và Chủ tịch Lãnh một mặt đi Khu kinh tế mới kiểm tra công việc, thuận đường khảo sát nghiên cứu. Mặt khác đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cùng các doanh nhân đầu tư vào Khu kinh tế mới gặp mặt.



Đồng Hồng Cương hơi ngập ngừng, lại hạ giọng nói:



-Bí thư An, các lãnh đạo chỉ mới đi được chốc lát, nếu ngài đi ngay vẫn còn kịp.




-Đồng chí An Tại Đào, không phải là tôi phê bình cậu, xem cậu đem Khu kinh tế mới tốt đẹp làm thành cái gì? Chẳng lẽ Khu kinh tế mới Tư Hà đã thành đất phần trăm cùng ruộng thí nghiệm của cá nhân Bí thư An? Các nhà đầu tư một tiếng Bí thư An, hai tiếng Bí thư An, bản thân tôi muốn hỏi Bí thư An, bọn họ là tới Khu kinh tế mới đầu tư xây dựng hay là tới xây nhà cho cá nhân Bí thư An? Hay thật, hình như là thiếu đồng chí An Tại Đào, họ sẽ phải rút vốn đàu tư? Cậu đem huyện ủy và Uỷ ban nhân dân huyện, Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố để ở chỗ nào? Hả?



An Tại Đào ngẩn ra. Hắn tới đã được một lúc, ở ngoài cửa cũng đã nghe một hồi, biết thái độ của Tả Hướng Đông và Mạnh Cương làm cho trong lòng Tôn Cốc rất khó chịu. Nhưng hắn không ngờ, Tôn Cốc lại trực tiếp xé toang da mặt với mình, "nâng cao quan điểm" đến mứcnhư vậy, còn chụp cho mình một cái mũ to tướng như thế.



Hắn nghĩ đến đây, không khỏi cười nhạt một tiếng:



-Tôi đến là muốn thỉnh giáo Bí thư Tôn, tôi đem Khu kinh tế mới Tư Hà làm thành cái gì? Nếu Bí thư Tôn đã không nể mặt tôi như vậy, tôi cũng muốn nói hai câu!



Trước khi tôi đến, thị trấn Tư Hà ngay cả một con đường cũng nhiều năm không đủ sức sửa. Thật sự là tài chính huyện khẩn trương lo hay sao? Không thấy! Là tôi, tôi chạy trong tỉnh, chạy trong thành phố, tranh thủ tài chính bên giao thông không được, phải cầu tới thương nhân yêu nước Tiếu lão quyên tiền! Ngắn ngủỉ mấy tháng thời gian, liền sửa nổi đường, thông được xe! Mà huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện lúc đó ở nơi đâu?



Nói không dễ nghe một chút, nếu không có cá nhân tôi quan hệ, nếu không phải tôi chạy đôn chạy đáo khắp nơi xin xỏ, chỉ bằng Tư Hà bế tắc lạc hậu ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, tập đoàn Dân Thái người ta chịu bỏ ra cả đống tiền để đầu tư xây dựng chỗ này sao? Nếu không có tôi, công ty Phú Thành Hồng Kông chịu đầu tư vào nơi này hai trăm triệu sao? Nằm mơ đi! Khu kinh tế mới Tư Hà có điểm nào có khả năng hấp dẫn nhà đầu tư nhất Là phần cứng hay là phần mềm máy tính?



Tốt lắm, bây giờ tốt lắm, công trình của công ty Dương Quang đã hoàn thành, công trìnhcủa công ty Phú Thành cũng sắp sửa bắt đầu, hết thảy đều đã thấy thành quả, thấy hiệu quả như vậy, nên các người muốn mượn gió bẻ măng ư?



Vẻ mặt An Tại Đào hơi đỏ lên, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào mặt Tôn Cốc và Lãnh Mai:



-Phía trước cực khổ gieo giống đã kết thúc. Hai vị bây giờ có thể nghênh ngang đến hái quả rồi, có thể đem tôi gạt sang một bên rồi. Xin thứ cho tôi nói thẳng, hai người cao hứng quá sớm rồi đấy!



Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tại Đào chuyển sang Lãnh Mai, mỉm cười lạnh lẽo:



-Chủ tịch Lãnh, cô thật sự quá mức nóng vội!



Tôn Cốc tức giận không kìm được, đột nhiên đập bàn:



-An Tại Đào, cậu đang nói cái gì? Vô tổ chức, vô kỷ luật! Đây là cậu công khai khiêu khích huyện uỷ và Uỷ ban Nhân dân huyện! Thành quả của Khu kinh tế mới là do nỗ lực của tập thể cán bộ công nhân viên của Khu, như thế nào lại trở thành công lao của một mình nhà cậu?!



An Tại Đào hừ lạnh một tiếng:



-Một mình anh có thể đại diện được cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện sao? Tôn Cốc, anh đừng khinh người quá đáng, tôi có thể nói rõ ràng với anh, việc gì cũng có nhân mới có quả!



An Tại Đào cũng căm giận, đột nhiên vỗ bàn một cái. Một tiếng "bốp" vang lên thật lớn.



Ngoài cửa phòng họp, mấy người Tôn Hiểu Linh và Lương Mậu Tài đang nghe lén, giật mình kinh hãi. Mỗi người đều thầm nghĩ, hỏng rồi, hỏng rồi, hai bên đều đập bàn, vỗ bàn, nhất định là sẽ rất ồn ào đây!



Lãnh Mai có phần không thể tin nổi nhìn An Tại Đào. Đột nhiên biểu hiện của An Tại Đào mạnh mẽ và cứng rắn đến mức gần như điên cuồng làm cô ta quả thực không dám tin vào hai mắt và đôi tai của mình. Hắn điên rồi sao? Bất kể thế nào, Tôn Cốc với mình cũng là lãnh đạo chủ thốt trong huyện, hắn lại dám?



Rốt cuộc là trong lòng hắn cậy vào cái gì?