Quan Thanh

Chương 275 : Cuồng phong

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Hắn dựa vào cái gì mà dám đập bàn trước mặt hai vị lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy chứ?



Hắn muốn làm cái gì?



Chẳng lẽ do được Trương Bằng Viễn tín nhiệm và thưởng thức nên đầu óc hắn mê muội rồi sao?



Lãnh Mai giờ phút này thật ra không phẫn nộ đối với An Tại Đào mà ngược lại còn dùng một ánh mắt nghiền ngẫm, tò mò nhìn hắn.



Tuy rằng, ở huyện Quy Ninh có rất nhiều người đoán An Tại Đào sau lưng có hậu trường, nhưng Lãnh Mai lại biết rất rõ. Nói cách khác, cô thông qua một thủ đoạn nào đó triển khai điều tra toàn diện về An Tại Đào. Kết quả là, ngoại trừ người cha vợ đang làm Chủ tịch thành phố Tân Hải thì An Tại Đào không có bất luận bối cảnh nào. Xuất thân trong một gia đình bình thường. Trong mắt của cô, An Tại Đào nhiều lắm chỉ là một người trẻ tuổi gặp thời mà thôi.



Về phần Trương Bằng Viễn, đây không chắc là sự thưởng thức thật sự. Loại thưởng thức này chủ yếu là vì lợi ích trước mắt mà thôi.



Thật sự là đầu óc mê muội mà!



Lãnh Mai trong lòng thở dài một tiếng, mơ hồ cảm giác thất vọng. Cô dần dần cảm thấy An Tại Đào khác với những người trẻ tuổi khác. Tuy có chút lấy lòng mọi người, nhưng hắn thật sự có tài và có năng lực. Nhưng hiện tại xem ra, hắn đúng là không biết trời cao đất rộng gì cả.



Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì nghe được một tiếng rầm.



Tôn Cốc nổi giận đập bàn một cái.



- An Tại Đào, cậu đừng nghĩ muốn làm gì thì làm. Cậu đúng là kẻ vô tổ chức. Ngông cuồng tự đại. Cậu tự cho mình là ai chứ? Phó chủ tịch huyện Lãnh, tôi đề nghị lập tức mời dự hội nghị thường vụ Huyện ủy, nghiên cứu thảo luận, miễn trừ chức vụ Phó bí thư Huyện ủy và Trưởng ban khu kinh tế mới của An Tại Đào, không thể để cho cậu ta biến khu kinh tế mới thành của riêng được.



- Buồn cười, quả thật rất buồn cười!



Bởi vì quá mức kích động nên giọng nói của Tôn Cốc có phần run lên.



An Tại Đào cười ha hả:



- Tôi chưa nói câu nào thì Bí thư Tôn đã làm ầm lên, thì ai mới là người vô tổ chức chứ? Bây giờ không còn giống như ngày xưa nữa, không thể tùy tiện cho ông muốn làm gì thì làm.



An Tại Đào xoay người vỗ vỗ tay:



- Nếu Bí thư Tôn đã vội vã mở cuộc họp nghiên cứu xử lý tôi thì tại sao tôi lại không khẩn trương chứ? Tôi hiện tại được phân công công tác hàng ngày ở Huyện ủy thì chuyện này là do tôi quản.



An Tại Đào nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:



- Hiện tại là 4h chiều, thời gian vẫn còn kịp.



An Tại Đào nói xong rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Đồng Hồng Cương:



- Chánh văn phòng Đồng, dựa theo chỉ thị của Bí thư Tôn, anh lập tức thông báo cho các Ủy viên thường vụ, khẩn cấp mời dự hội nghị thường vụ Huyện ủy.



- Cậu…!



Tôn Cốc tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, môi run run, lấy tay chỉ vào An Tại Đào rồi đá văng cửa phòng họp, nghênh ngang bước ra ngoài.



Nhìn khóe miệng An Tại Đào hiện lên nụ cười cổ quái, Lãnh Mai lắc đầu nói:



- An Tại Đào, biểu hiện của anh làm tôi thất vọng quá. Phải biết rằng, quan trường không giống như truyền thông, chức vị không thể so với việc làm phóng viên. Không thể muốn giận là giận, hành động theo cảm tính được. Anh chống đối lại lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy, thì không có kết quả tốt đâu. Ngay cả Bí thư Thành ủy Trương có trọng dụng anh thì cũng vô ích thôi.



- Haha!
Là Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn gọi cô. Đột nhiên cô cảm thấy một dự cảm không tốt.



Mà lúc này, một đám mây đen từ đâu bay đến khiến cho bầu trời đầy vẻ âm u. Cơn gió mạnh thổi đến, khiến đất trời phủ một trận cuồng phong.



Gió thổi bụi tung mù mịt. Lãnh Mai nắm chặt di động, cầm túi xách, vội vàng vào trong nhà, lúc này mới ấn nút nhận cuộc gọi.



- Thật ngại quá, Bí thư Trương, vừa rồi tôi không nghe thấy chuông điện thoại.



Lãnh Mai cúi đầu nói, gài khóa chống trộm trên cửa, hai chân hất tung đôi xăng-đan, sau đó đi chân không vào phòng khách, cuộn mình trên sofa.



- Tiểu Mai, có tình huống bất ngờ.



Trương Bằng Viễn vội vàng nói:



- Sự tình khẩn cấp, rất quan trọng. Cô là lãnh đạo chủ chốt của Huyện, lúc này nhất định không thể bối rối! Cô lập tức thông báo An Tại Đào và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Hồ Linh Linh, ba người lập tức đến Thành phố, tôi và Chủ tịch thành phố Trương, còn có cả các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật thành phố ở phòng họp chờ các cô.



Chú ý giữ bí mật!



Trương Bằng Viễn vội vàng ngắt điện thoại.



Di động trong tay Lãnh Mai rơi xuống thảm trải phòng khách, sắc mặt cô trở nên vô cùng khó coi, khuôn mặt lãnh diễm có chút đỏ ửng, khóe miệng khẽ chửi thề.



Sao lại có khả năng?



Sao lại như thế được?



Tôn Cốc khốn kiếp không ngờ lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện. Hơn nữa lại là đại sự kinh động đến cả Ủy ban Kỷ luật Trung ương và lãnh đạo Tỉnh ủy.



Con trai Tôn Cốc cưỡng bức một nữ sinh, làm cho nữ sinh này mang thai. Sau đó cô nữ sinh dưới sự sai khiến của gã đã vu váo một giáo viên trường trung học số 1 Quy Ninh khiến anh ta phẫn uất tự sát. Cô nữ sinh này trốn đi đã hơn một năm, nay không ngờ lại xuất hiện, không chỉ sinh ra một đứa trẻ mà còn chạy đến Bắc Kinh hướng Ủy ban kỷ luật Trung ương tố cáo, cung cấp chứng cứ vô cùng xác thực.



Nghĩ đến từ miệng Trương Bằng Viễn biết được việc này, Lãnh Mai tức giận đến mức bả vai run rẩy: "Tên súc sinh! Tiểu súc sinh! Tôn Cốc đã sinh ra một tên súc sinh".



Trong lòng phẫn nộ, tâm bệnh chợt phát tác, nỗi khổ riêng tận sâu trong tim bị động chạm, thần sắc cô chợt trở nên co giật, hô hấp trở nên dồn dập.



Cạch!



Chiếc điều khiển TV đang nắm chặt trong tay bị ném văng ra xa, va vào bức tường rồi rơi xuống.



Trong trận cuồng phong đang gào thét, An Tại Đào nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trúc Tử vội vàng chạy vào một nhà hàng nhỏ. Nhà hàng này tuy không phải cao cấp gì nhưng khá sạch sẽ, đồ ăn hương vị cũng khá, rất hợp với khẩu vị của hai anh em. Thời gian gần đây, An Tại Đào thường xuyên đưa Trúc Tử đến chỗ này.



Vừa bước vào cửa, nhìn nhà hàng vắng vẻ, nhưng ở một góc sáng sủa lại có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút xuất thần. Một nữ nhân viên phục vụ định đi đến, nhưng Trúc đã cười hì hì hô to một tiếng:



-Cô Lý! Cô Lý!



Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy An Tại Đào và Trúc Tử, không khỏi thất bất ngờ, đứng dậy cười nói:



- An Ngọc Trúc? Bí thư An? Thật khéo làm sao.